Khi anh xuất hiện - Chap 17
Vài ngày sau, Lâm Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Tiêu chia tay.
Cả hai đều không đến lớp, những lời đồn về hai người họ xôn xao khắp nơi.
Nói tóm lại, chính là do Lâm Nguyệt Nguyệt chê Nghiêm Tiêu mất mặt, chỉ trích cậu ta là đồ vô dụng, Nghiêm Tiêu tức giận chạy đến dưới ký túc xá tìm cô ta, hai người cãi nhau to một trận rồi chia tay.
Nghiêm Tiêu còn yêu cầu Lâm Nguyệt Nguyệt đổi hết số quà mà cậu ta tặng thành lì xì, chuyển trả lại cho cậu ta.
Nghiêm Tiêu ở trong lớp cũng được coi là kiểu có mức sống tương đối thoải mái, chi trả cũng rất hào phóng, liên tục tặng quà và chuyển tiền.
Lâm Nguyệt Nguyệt lần nào cũng đưa cho tôi xem với vẻ mặt ngượng ngùng: “Miên Miên, cậu xem, cậu ấy thật lãng phí.”
Thực ra, Lâm Nguyệt Nguyệt và tôi đều đến từ một thị trấn nhỏ, gia đình không phải giàu có, quà mà Nghiêm Tiêu tặng đa phần đều bị bán rẻ lại cho người khác.
Bây giờ cũng không biết cô ta làm thế nào để trả lại, dù sao cũng không liên quan đến tôi.
“Vui không? Ông đây đã trút giận cho cậu rồi đấy.” Giang Dịch cắn một miếng táo, vô cùng đắc ý hỏi tôi.
“Vui, có điều cậu nên gọi tôi là chị.”
“Đừng có mơ.” Giang Dịch cắn miếng táo rột roạt không thèm để ý đến tôi.
Sau trận đấu với Nghiêm Tiêu, Giang Dịch đã tìm lại được một chút ký ức vụn vặt.
Cậu ấy nhớ bản thân vừa mới tròn hai mươi tuổi, còn là chủ lực của đội bóng rổ ở trường.
Những thông tin này có hạn, lại cộng thêm việc bình thường tôi cũng không có hứng thú gì với việc vận động, căn bản không thể tìm ra được manh mối nào.
Bản thân Giang Dịch cũng không vội, cậu ấy đang rất tâm huyết và hứng khởi chuẩn bị cho cuộc thi.
Giang Dịch thường xuyên bắt tôi phải luyện tập phát âm và diễn thuyết ngẫu hứng với cậu ấy.
Điểm bài thi giấy của tôi rất cao, khi tôi đọc đề bài, các chữ cái tiếng Anh đã sắp xếp ngay ngắn trong đầu tôi, tạo thành một cấu trúc rõ ràng.
Chỉ là những từ vựng đều bị nghẹn ở cổ họng, cuộn lại với nhau.
Tôi cố gắng đọc mà cứ lắp ba lắp bắp, một câu thôi mà phải đọc đi đọc lại mười tám lần.
Giang Dịch cũng không chê trách tôi, cậu ấy kiên nhẫn và cẩn thận giúp tôi sửa lại phát âm của từng từ, ngữ điệu của từng câu.
Sau ba tháng học tập và rèn luyện, trình độ của tôi đã có bước nhảy vọt.
Nhưng nó cũng chỉ giới hạn vỏn vẹn trong những lúc tôi trò chuyện riêng với Giang Dịch.
Giang Dịch đã gầy xuống còn bảy mươi cân, bắt đầu chạy bộ trên sân thể dục.
Nghiêm Tiêu và Lâm Nguyệt Nguyệt bận rộn giải quyết tranh chấp tình cảm, đã lâu không xuất hiện tạo nghiệp nữa.
Các bạn trong lớp cũng đã yên tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn chủ động đến tìm Giang Dịch nói chuyện.
Giang Dịch lúc nào cũng lạnh lùng đáp lại, luôn giữ thái độ ông đây không thèm quan tâm.
Cuộc thi Tiếng Anh cũng dần bắt đầu.
Cuộc thi sử dụng mô hình sàng lọc từng vòng một, chỉ hai mươi người xuất sắc nhất mới có đủ tư cách đứng trên sân khấu Đài Truyền hình Trung ương tranh tài.
Giang Dịch vẫn luôn phát huy rất ổn định, cậu ấy không sợ đám đông, bản lĩnh vừa tự tin vừa điềm tĩnh của cậu ấy khi đứng trên sân khấu đã chiến thắng rất nhiều người.
Sau khi trải qua nhiều vòng thi, Giang Dịch đã thành công lọt vào danh sách hai mươi người xuất sắc nhất.