Khi anh xuất hiện - Chap 18
Một tuần trước khi cuộc thi của đài Trung ương diễn ra, giáo viên đặc biệt gọi Giang Dịch vào phòng làm việc, tư vấn tâm lý trước cuộc thi cho cậu ấy.
Nhưng với kiểu thần kinh như Giang Dịch thì cần gì tư vấn tâm lý chứ.
Giang Dịch ậm à ậm ừ ứng phó suốt quá trình, khi cậu ấy chuẩn bị quay người rời đi, thì giáo viên bất ngờ lên tiếng: “Cố Miên, rất vui vì em đã phấn chấn trở lại. Thầy nên tin em, thầy nợ em một câu xin lỗi.”
Giang Dịch dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại, rồi rời đi không nói một lời.
Sau này, Giang Dịch nói cậu ấy không có tư cách thay tôi nói “Không sao”.
Nghĩ kỹ lại, thì giáo viên thực sự chưa làm gì cho tôi cả.
Ngay cả khi đó là những việc thầy nên làm.
Thầy ngầm chấp nhận những trò đùa của bạn học, làm ngơ trước những tiếng cười chế giễu tràn đầy ác ý trong lớp học, khi tôi bị toàn mạng xã hội xỉ vả, thầy cũng không có một câu quan tâm hay hỏi thăm.
Thầy đã tận mắt chứng kiến những chuyện tôi phải trải qua, cuối cùng cũng chỉ chất vấn tôi trong lớp một cách vô cảm: “Cố Miên, sao em không chịu cố gắng vậy?”
Tôi còn cho rằng, trách nhiệm của giáo viên không chỉ là dạy học trên sách vở, mà còn phải dạy làm người.
Khi quay lại lớp lấy cặp sách, tôi thấy Nghiêm Tiêu đang ngồi yên tĩnh một mình trong lớp.
Giang Dịch liếc nhìn qua, không thèm để ý đến cậu ta, tự mình thu dọn sách vở.
“Miên Miên.” Nghiêm Tiêu đột nhiên lên tiếng, tôi giật mình.
Trước khi chúng tôi gặp mặt nhau, Nghiêm Tiêu thường gọi tôi qua tin nhắn thoại như vậy.
Giọng nói trầm ấm du dương, chỉ hai chữ đơn giản cũng đã khiến tôi đỏ mặt.
Chỉ là sau khi gặp nhau, tôi không thể nghe thêm lần nào nữa.
“Làm sao.” Giang Dịch cau mày, hơi bực mình.
“Thực ra tôi không hề thích Lâm Nguyệt Nguyệt chút nào. Tôi nghĩ rồi, nếu như cậu có thể tiếp tục giảm xuống 50 cân, vậy thì tôi sẽ đồng ý yêu cậu.”
Cậu ta dừng lại một lát, rồi tiếp tục nói: “55 cân cũng được.”
…
Tôi thực sự chỉ muốn cười.
“Cút đi cho ông, Cố Miên cả đời này sẽ không yêu cậu đâu.” Giang Dịch đã hoàn toàn tức giận, hùng hổ đá bay chiếc ghế đi, đóng sầm cửa bước ra ngoài.
Tôi có chút bối rối, Giang Dịch tức giận có thể hiểu được, nhưng tôi không ngờ cậu ấy lại nổi điên đến mức như vậy.
Hai chúng tôi đều đắm chìm trong cảm xúc của mình, không để ý đến bóng người thoáng qua hành lang.
Giang Dịch bước đi rất nhanh, chân vừa bước xuống cầu thang, thì có người gọi tôi:
“Cố Miên.”
Còn chưa kịp quay người lại, thì đã bị người ta đẩy mạnh từ phía sau lưng, Giang Dịch chân đạp vào không trung, cả người lăn xuống cầu thang.
Một cảm giác đau nhức ở đầu gối chân trái, như bị nghiền nát rồi truyền thẳng đến thái dương, lan rộng ra toàn bộ tứ chi.
Dưới cơn đau đớn như xé rách da thịt, ý thức của tôi dần dần trở nên mơ hồ.
“Miên Miên, Miên Miên, cậu tỉnh lại đi, đừng có ngủ.”
Trong bóng tối mờ mịt, tôi nghe thấy giọng nói đứt quãng của Giang Dịch, tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người mờ ảo đang lo lắng quỳ xuống bên cạnh tôi.
Đây chính là hình dáng thật sự của Giang Dịch.
Đẹp trai quá.