Khi anh xuất hiện - Chap 19
Khi tôi mở mắt ra, đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Bố mẹ ngồi bên cạnh giường, bàn tay ấm áp của mẹ đặt lên trán tôi, nước mắt rơi lã chã.
Thấy tôi mở mắt, mẹ lập tức đứng dậy, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cố gắng kiềm chế tiếng khóc và liên tục hỏi tôi: “Con tỉnh rồi, có đau không? Có cần gọi bác sĩ cho con không?”
“Bố, mẹ.” Tôi khàn giọng gọi hai tiếng, rồi cũng không nói thêm được gì nữa, đôi mắt cũng tự nhiên ươn ướt.
“Bố mẹ có lỗi với con, bố mẹ cứ lao đầu vào kiếm tiền để cho con có cuộc sống tốt hơn, không ngờ con gái của mẹ lại phải trải qua những chuyện này.”
Mẹ tôi khóc nức nở, ôm chặt tôi vào lòng, bố tôi là người không giỏi ăn nói, đứng ở cuối giường, không quay đầu lại, lén lau nước mắt.
Không biết từ lúc nào, sống lưng cao thẳng của bố đã hơi cong xuống, khuôn mặt trẻ trung trắng trẻo của mẹ đã xuất hiện những nếp nhăn.
Một lúc sau, tiếng khóc trong phòng bệnh mới dần lắng xuống.
Tôi vừa biết được, sau khi tôi ngã cầu thang, bố mẹ đã vội vàng chạy đến.
Họ nghe từ những lời kể chắp vá của giáo viên và bạn học mới biết được mọi sự đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng suốt hai năm qua.
May mắn thay, tất cả đã qua rồi.
Tôi lấy lý do muốn ăn vằn thắn để thay đổi chủ đề.
Ngay khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, tôi liền nhanh chóng tìm kiếm Giang Dịch.
“Tôi ở đây.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, dây thần kinh căng thẳng trong đầu tôi mới giãn ra.
Sau cú ngã này, tôi đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, còn Giang Dịch lại bị nhốt trong cơ thể tôi.
“Bác sĩ nói cậu bị gãy xương, có đau không?” Giang Dịch ôn tồn hỏi tôi, tinh thần hơi suy sụp.
“Bây giờ không đau nữa rồi.” tôi nhìn chân trái của mình đã được bọc bởi một lớp thạch cao dày.
“Xin lỗi… tôi nên cẩn thận hơn chút.” giọng nói của Giang Dịch càng trầm hơn, có vẻ rất tự trách.
“Cũng không phải lỗi của cậu, là do Lâm Nguyệt Nguyệt đẩy tôi xuống cầu thang.”
“Đúng, sau khi cậu ngất đi, cô ta đứng ở trên cầu thang nhìn một lúc, rồi quay đầu rời đi. Sau đó có mấy bạn học sinh đi qua nhìn thấy, mới gọi xe cứu thương.”
Tôi không hiểu lắm, tại sao Lâm Nguyệt Nguyệt lại có ác ý với tôi nhiều như vậy.
Rõ ràng là tôi không làm gì cả.
“Cuộc thi kia cậu còn muốn đi không?” Giang Dịch cẩn trọng hỏi.
Tôi nghĩ một lát, rồi kiên định trả lời: “Đi.”
Giang Dịch đã vì tôi mà tranh lấy cơ hội quý báu như vậy, cho dù có bị hàng triệu người cười chê trước mặt, tôi cũng phải đi.
Giang Dịch cười nhẹ: “Miên Miên cuối cùng cũng đã đứng lên lại rồi.”
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến cuộc thi, nhiệm vụ của tôi chính là nghỉ ngơi cho tốt.
Bố mẹ đã xin nghỉ phép, ngày ngày ở bên cạnh tôi.
Tôi nhàn nhã cắn hạt dưa, cùng bố mẹ xem TV.
Đài Trung ương đang chiếu đoạn quảng bá cuộc thi sắp diễn ra.
Mẹ tôi đưa một đĩa hạt dưa lại chỗ tôi, hỏi: “Con gái, đây không phải là cuộc thi mà hai ngày nữa con phải tham gia sao?”
“Đúng vậy.” Tôi gật gật đầu.
“Woa, con gái của chúng ta tiến bộ rồi, đã có thể lên TV rồi, quả là làm cho bố mẹ nở mày nở mặt.” Mẹ tôi đang nói lại bắt đầu nghẹn ngào.
Bố tôi thì cười ha ha không ngừng.
Tôi sợ mẹ lát nữa lại khóc, vội vàng đổi kênh.
Chuyển sang kênh thể thao, một nữ phóng viên xinh đẹp đang đứng trong phòng bệnh đưa tin:
“Thành viên chủ lực của đội bóng rổ quốc gia Giang Dịch, đã rơi vào tình trạng hôn mê suốt một năm. Đây là bác sĩ điều trị chính cho anh ấy, bác sĩ Tần, xin hỏi liệu ông cảm thấy Giang Dịch còn hy vọng tỉnh lại không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào góc màn hình, trên giường bệnh có một người da trắng nõn, sống mũi cao, ngũ quan thanh tú, lông mi dài đang nằm một cách tĩnh lặng, giống như người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.
Khuôn mặt đó trùng khớp với hình ảnh mà tôi nhìn thấy trong lúc ý thức mê man.
Đó là… Giang Dịch.
Màn hình TV chuyển sang bố mẹ cậu ấy, hai người ăn mặc chỉnh tề, khiêm tốn, cách nói chuyện lịch sự, tao nhã, khí chất bất phàm.
Rõ ràng, cho dù là gia đình Giang Dịch hay là chính bản thân cậu ấy, đều không cùng một thế giới với tôi.
“Tôi nhớ ra rồi.”
Giang Dịch đáng ra phải vui mừng, nhưng giọng điệu cậu ấy lại vô cũng trầm lắng.
Tôi cảm nhận được sự chua xót trong lòng, nên hỏi cậu ấy:
“Vậy cậu… phải đi rồi à?”
“Không biết, tôi muốn cùng cậu tham gia cuộc thi.”
Giọng điệu của Giang Dịch rất đáng thương, như chú chó con bị rơi vào nước vậy.
Tôi muốn chọc cho cậu ấy vui, nên hét ầm lên:
“Được, nếu tôi thắng, cậu phải cam tâm tình nguyện gọi tôi là chị.”
“Được, cậu mà thắng ông đây gọi cậu là bố cũng được.”