Khi anh xuất hiện - Chap 20
Cuộc thi diễn ra đúng như kế hoạch.
Tôi chống nạng, cà nhắc đi tham gia cuộc thi.
Yêu cầu của trận chung kết là diễn thuyết ngẫu hứng.
Ban tổ chức sẽ lựa chọn ngẫu nhiên đề tài diễn thuyết, tuyển thủ tự do phát huy, hoàn thành bài diễn thuyết trong sáu phút.
Tôi nhìn khán phòng không một chỗ trống, dưới đó tối đen, ánh mắt của mọi người không hẹn mà gặp đều nhìn lên phía trung tâm sân khấu.
Máy quay được bố trí ở khắp nơi, gần như không có điểm mù.
Tôi hoảng rồi.
Sự bình tĩnh và lời nói hùng hồn mà tôi hứa với Giang Dịch, đã hoàn toàn bị tôi quên mất.
Tuy khẩu âm của tôi không có vấn đề gì, nhưng nó cũng chỉ giới hạn trong lúc tôi ở riêng với Giang Dịch.
Vừa mới bắt đầu đã phải đối mặt với sân khấu lớn như vậy, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tim đập điên cuồng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Đừng căng thẳng, so với lúc chúng ta tập luyện thì không khác gì cả, cậu cứ xem như đang nói chuyện với tôi là được, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Giang Dịch không ngừng nhẹ nhàng an ủi tôi, nhưng tôi không nghe lọt tai được chữ nào.
“Người tiếp theo là…”
Người dẫn chương trình đã giới thiệu tên tôi, tôi chống nạng, khó khăn bước lên sân khấu, trong không gian tối đen chỉ có tiếng thở nặng nề của tôi.
“Giang Dịch.” Tôi hoảng loạn gọi tên cậu ấy.
“Đừng sợ, tôi ở đây.” Giang Dịch khẽ đáp lại.
Giọng nói trầm ổn của cậu ấy trong chớp mắt đã đưa tôi vào ký ức.
Tôi nhớ lại dáng vẻ cậu ấy trong khuôn mặt của tôi, trong lòng đã có chuẩn bị trước, bình tĩnh, ung dung, cách nói chuyện đầy tự tin.
Cơ thể từng là thứ bị tôi cho là đáng xấu hổ, dưới sự kiểm soát của linh hồn Giang Dịch, bỗng trở nên tỏa sáng.
Tôi chạm vào ngực, ở đó có Giang Dịch bên cạnh tôi.
Nếu như cậu ấy có thể, vậy tôi chắc chắn cũng có thể.
Màn hình lớn đột nhiên sáng lên, bên trên viết đề tài diễn thuyết của tôi:
“Bạo lực học đường.”
Tôi hít sâu một hơi, ông trời cũng giúp tôi.
Tôi hầu như không cần thời gian để suy nghĩ.
Tất cả những gì tôi làm chỉ là tâm sự.
Sáu phút trôi qua thật nhanh, khi tôi vừa nói xong câu tổng kết cuối cùng thì đồng hồ đếm ngược cũng kết thúc.
Tiếng vỗ tay vang dội cả khán phòng.
Tôi đã làm được rồi.
Khoảnh khắc này, cho dù không đạt được hạng nhất thì cũng không còn quan trọng nữa.
Bố mẹ từ dưới sân khấu lao lên ôm lấy tôi, thậm chí còn mua hoa nhét vào lòng tôi.
Giang Dịch từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.
Cho đến khi người dẫn chương trình công bố thứ hạng, tôi giành được quán quân.
Bên ngoài, tôi vẫn giữ nụ cười bình thản, nhưng trong lòng thì kích động phấn khích reo lên:
“Giang Dịch! Cậu đã nhìn thấy chưa, tôi làm được rồi! Tôi thực sự làm được rồi!”
Giang Dịch bây giờ mới lên tiếng, giọng điệu rất hài lòng: “Tôi thấy rồi, đứa nhóc con mà tôi vất vả nuôi dưỡng cuối cùng đã trưởng thành rồi, thật tốt.”
“Gì mà nuôi dưỡng, cậu nên gọi tôi là chị, gọi bố cũng được.”
Giang Dịch nén giọng, thầm gọi “Chị.”
Mọi người xung quanh huyên náo ồn ào, nhưng câu “Chị” lại như vết hằn in rõ trong tim tôi.