Khi anh xuất hiện - Chap 22
Tôi bắt đầu giảm cân.
Giống như ngày trước, chạy một vòng rồi lại một vòng quanh sân.
Một mình tôi lẩm bẩm nói trong lòng rất nhiều.
Tôi học theo Giang Dịch xuống bếp, làm đồ ăn giảm cân.
Tôi đến thăm Giang Dịch hai ngày một lần.
Cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Nửa năm trôi qua, tôi đã gầy còn 47,5 cân.
Không còn lớp mỡ, ngũ quan của tôi bắt đầu rõ nét hơn.
Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, chiếc mũi thanh tú, đôi mắt giống như Giang Dịch nói, như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Tôi bắt đầu nhận được thư tình, nhận đến mức tay mềm nhũn cả ra.
Tôi còn nhận được lời tỏ tình từ những người từng tham gia vào những trò đùa ác ý, những người đã từng chế giễu tôi.
Tôi từ chối tất cả, không có ngoại lệ.
Nhưng vẫn có người kiên trì không từ bỏ.
Hôm ấy tan học, một nam sinh cùng lớp đã chặn tôi lại và tỏ tình.
Tôi nhớ cậu ta, chính là người thích dí camera điện thoại vào mặt tôi. Cậu ta từng gửi thư tình cho tôi, nhưng bị tôi vứt vào thùng rác ngay trước mặt.
Tôi chỉ nói một chữ: “Cút.”
Nam sinh đó cười xùy một tiếng, rồi để lại một câu: “Cậu đừng hối hận.”
Ngày hôm sau, một làn sóng tranh cãi lại nổi lên trên mạng.
“Nữ sinh nổi tiếng trong cuộc thi diễn thuyết, với nữ sinh yêu đương trên mạng lật xe bị chế nhạo trước kia, đều là cùng một người.”
“Nghe nói Đài Trung Ương còn mời cô ta thực tập, hạng người này sao có thể làm việc ở Đài truyền hình được chứ.”
“Lúc đó tôi thấy cô ta vừa mập vừa xấu.”
Tôi lướt thấy những bình luận này, vậy mà trong lòng lại không chút gợn sóng nào.
Đột nhiên, màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi từ số lạ.
Tôi hơi do dự một chút, rồi nhấn chấp nhận.
“Chị.”
Giọng nói khàn đặc, nhưng đây chính là giọng nói mà tôi ngày đêm mong đợi.
Tôi không kịp đáp lại, lao xuống cầu thang, bắt xe đến tìm cậu ấy.
Trong phòng bệnh, bố mẹ Giang Dịch đang đứng bên giường, còn cậu ấy thì dựa vào gối, trên tay vẫn đang còn kim truyền nước.
Tôi không để ý đến bất kỳ điều gì, lao thẳng vào lòng cậu ấy.
“Khụ khụ, chị, em vẫn là bệnh nhân, chị nhẹ nhàng chút.” Giang Dịch cười, rồi ôm tôi vào lòng.
Tôi vùi đầu vào ngực Giang Dịch, những bồn chồn, lo sợ, hối hận, tự trách, còn cả những mất mát suốt nửa năm nay, đều hóa thành những giọt nước mắt.
Hai tay Giang Dịch ôm tôi thật chặt, không ngừng hôn nhẹ lên mái tóc tôi, an ủi: “Không sao, tôi đã quay trở về rồi.”
Cho đến khi bộ đồ bệnh nhân trên ngực Giang Dịch ướt đến nỗi không thể ướt hơn nữa, tôi mới dừng lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe:
“Giang Dịch.”
“Hửm?”
“Tôi xinh đẹp hơn chưa?”
“Cậu vẫn luôn xinh đẹp.”
Cậu ấy cười nhẹ và khẽ hôn lên trán tôi.
“Cậu vừa hôn tôi rồi đấy.”
Giang Dịch nhếch mày: “Vậy thì sao?”
Hai tay tôi ôm chặt lấy eo cậu ấy, bày ra tư thế ăn vạ:
“Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Giang Dịch cười khẩy: “Ông đây đã từng tắm cho cậu, mà còn không chịu trách nhiệm với cậu à, cậu đã không chạy thoát được từ lâu rồi.”
Mặt tôi đỏ lên, đột nhiên nhớ ra lúc vừa mới vào đây, cô chú vẫn đang đứng bên cạnh giường bệnh.
Tôi tê cứng người, lập tức đứng dậy, xoay người lại.
Sao không có ai cả?
“Đừng nhìn nữa, bố mẹ tôi cũng hiểu ý lắm, đã sớm ra ngoài rồi. Không làm phiền hai chúng ta. Lại đây, cho tôi ôm cậu thêm lúc nữa.”
Giang Dịch lại ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm vào tai tôi: “Chị có nhớ em không?”
“Nhớ, ngày nào cũng nhớ.” Tôi vòng tay qua cổ cậu ấy, cảm nhận cái ôm thể xác lần đầu tiên của chúng tôi, cảm nhận nhịp tim đập mạnh điên cuồng của cậu ấy.
Giống như, không muốn xa cách nhau nữa.