Khi anh xuất hiện - Chap 8
Lâm Nguyệt Nguyệt là bạn gái của Nghiêm Tiêu, cũng là bạn cùng phòng và là “bạn thân” của tôi.
Chúng tôi đều xuất thân từ một thị trấn nhỏ nghèo nàn.
Ngày xưa, trong mắt tôi Lâm Nguyệt Nguyệt tồn tại tựa như thiên sứ.
Khi không ai muốn lập nhóm với tôi, cô ta sẽ chọn tôi, cô ta sẽ chia sẻ phần ăn của cô ta cho tôi, còn nói: “Miên Miên, cậu mập chút sẽ đẹp hơn.”
Cô ta trang điểm cho tôi, sau đó nhìn tôi trong gương và khen ngợi: “Miên Miên, cậu nhìn xem, cậu trang điểm xinh lắm đó.”
Không biết từ khi nào, tôi ngày càng mập hơn, dưới bối cảnh một con quái vật xấu xí suốt ngày đi theo cô ta như tôi, Lâm Nguyệt Nguyệt trở thành một cô công chúa nhỏ xinh đẹp và lương thiện.
Ngày hôm đó, dưới sự khích lệ của Lâm Nguyệt Nguyệt, tôi lấy hết can đảm đến lớp với lớp trang điểm mà cô ta làm cho tôi, mọi người nhìn mặt tôi đều bật cười.
Phấn mắt phấn má dày cộp, đường kẻ mắt phi thiên, hạt cườm lấp lánh khoa trương.
Giống như một chú hề nhảy nhót, học đòi một cách vụng về.
Sau đó, Nghiêm Tiêu bắt đầu theo đuổi Lâm Nguyệt Nguyệt.
Sau khi hai người ở bên nhau, Lâm Nguyệt Nguyệt tìm tôi nói chuyện, hy vọng Nghiêm Tiêu sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi, muốn tiếp tục làm bạn tốt của tôi.
Tôi tất nhiên đồng ý, cầu còn không được ý chứ.
Sau này, Lâm Nguyệt Nguyệt đi ăn, đi học, đi đến thư viện, thậm chí đi hẹn hò, cũng đưa tôi đi cùng.
Cô ta nói với tôi: “Miên Miên, cậu đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, tôi nhìn thấy cậu như vậy đau lòng quá, nên luôn muốn đưa cậu đi cùng.”
Vậy mà tôi cũng tin.
Sau đó tôi cứ cầm túi lớn túi nhỏ đi theo sau Lâm Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Tiêu, nhìn họ tay trong tay đi mua sắm, đút cho nhau ăn và hôn nhau.
Tôi thực sự không muốn đi, nhưng Lâm Nguyệt Nguyệt vẫn luôn nhìn tôi với dáng vẻ tủi thân đau khổ: “Trong lòng cậu có phải vẫn đang để ý chuyện tôi và Nghiêm Tiêu yêu nhau không?”
Tôi hết cách, vì để chứng minh bản thân không có khúc mắc, tôi chỉ đành cam tâm tình nguyện làm một cái bóng đèn.
Cho đến một lần tôi đi vào nhà vệ sinh, nghe thấy lời oán trách của Nghiêm Tiêu: “Sao em cứ đưa “nữ xe tăng” kia đi cùng vậy?”
Giọng điệu của Lâm Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng, đầy vẻ hối lỗi: “Tự cậu ấy đòi đi theo, cậu ấy đáng thương như thế, sao em từ chối được…”
“Em đúng là quá lương thiện rồi, cô ta đang ràng buộc đạo đức lên em đấy biết không? Cũng chỉ có em mới chơi với cái xe tăng đấy mà không ghê tởm cô ta.”
“Xin lỗi mà…”
Tôi chỉ cảm thấy bên tai ong ong lên, vô tri vô giác quay người đi về nhà.
Về mặt tình cảm, tôi lúc nào cũng không nhạy bén.
Bởi vì tôi luôn sống trong thế giới của riêng mình, không có bạn bè, cũng không có bố mẹ bên cạnh.
Mỗi một phần thiện ý xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi đều muốn giữ chặt lấy, ngay cả khi đó chỉ là bố thí.
Thì ra có những món quà, lại là thuốc độc được bọc trong giấy gói kẹo đầy màu sắc.
Tôi đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của mình với Lâm Nguyệt Nguyệt.
Cô ta đã đến tìm tôi vô số lần, nhưng tôi lựa chọn như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ.
Im lặng chính là sở trường của tôi.
Cuối cùng Lâm Nguyệt Nguyệt cũng lộ ra bộ mặt thật của cô ta, khi chúng tôi mặt đối mặt thì nói lời ác ý, nhưng lại khóc lớn trước các bạn trong lớp, dễ dàng khiến cả lớp nhắm mũi dùi vào tôi.
Có một vài người bạn tính cách nóng nảy mắng chửi tôi, cô ta thậm chí còn rưng rưng nước mắt thay tôi biện hộ: “Các cậu đừng trách Miên Miên, là tôi làm cậu ấy không vui.”
Tôi không có gì để tranh luận với cô ta, sẽ không ai tin tôi cả.
Vì thế tôi càng ngày càng trầm mặc hơn.