Không Yêu Thì Biến - 1
Chúng tôi yêu nhau năm năm nhưng đồng nghiệp và gia đình hắn chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi.
“Tại sao anh không đưa em đi cùng?”
Hắn say khướt, lẩm bẩm “đừng làm ầm lên như thế” rồi đắp chăn ngủ say.
Tôi xuống dưới nhà, ngồi thừ trong cái lạnh đến tận nửa đêm, rồi nhắn tin cho hắn: “Chia tay đi.”
Hắn không chạy xuống tìm tôi, một tháng trôi qua mà chẳng có một lời hồi âm nào.
Tôi xóa hắn ra khỏi danh sách người liên hệ quan trọng.
Cho đến hôm nay, chúng tôi gặp lại nhau lần đầu tiên sau khi chia tay.
1
Lí do tôi chọn ngày thứ bảy để chuyển nhà là vì trước đây, mỗi chiều thứ bảy, Nghiêm Giai Minh đều đi ăn tối với đồng nghiệp, lý do là để giải tỏa căng thẳng sau một tuần làm việc cường độ cao.
Tôi muốn âm thầm lấy lại đồ đạc của mình, tránh gặp phải tình huống lúng túng.
Cố Vũ nhất định đòi đi cùng để giúp tôi, nói là như vậy sẽ nhanh chóng hơn.
Đêm đó, khi tôi bỏ nhà ra đi, điện thoại hết pin, may mà nhờ Cố Vũ trả tiền phòng khách sạn tôi mới không phải ngủ ngoài đường.
Sau đó, Cố Vũ tỏ tình và tôi đã đồng ý.
Có lẽ bắt đầu một mối quan hệ mới là cách tốt nhất để kết thúc mối tình cũ.
Một tháng không về nhà, căn phòng trở nên bừa bộn: sàn nhà chưa quét, quần áo vứt đầy trên ghế sofa, bàn ăn ngổn ngang những hộp đồ ăn mang về.
Tôi tìm một đôi dép lê trong tủ giày, định đưa cho Cố Vũ thì cánh cửa phòng ngủ mở ra.
Nghiêm Giai Minh đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn chúng tôi.
Sao hắn lại ở nhà?
Tôi hơi hoảng hốt.
Cố Vũ đứng sau lưng nắm chặt tay tôi.
Tôi bình tĩnh lại đôi chút, lắp bắp nói: “Tôi về lấy đồ.”
Nghiêm Giai Minh liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi, ánh mắt đầy giễu cợt lướt qua khuôn mặt tôi: “Tưởng Yến Yến, em gây chuyện đủ chưa?”
Hắn vẫn nghĩ tôi đang làm trò, đang làm khùng làm điên.
Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi chạm mắt với Nghiêm Giai Minh, lòng tôi lại rối bời, bất giác quay đi.
Cố Vũ siết chặt tay tôi: “Hai người đã chia tay rồi, Yến Yến giờ là bạn gái của tôi.”
Nghiêm Giai Minh lườm tôi một cái.
Tôi biết, Nghiêm Giai Minh không ưa gì Cố Vũ.
Cố Vũ mở một tiệm bánh mì nhỏ ở dưới khu chung cư, so với Nghiêm Giai Minh, một nhà quản lý quỹ nổi tiếng làm việc trong một công ty tài chính danh tiếng, thì quả thật không hào nhoáng bằng.
Quan trọng hơn, trong suốt hơn hai mươi năm qua, Nghiêm Giai Minh luôn là hình mẫu lý tưởng, là thần tượng của tôi.
Tôi bắt đầu hối hận: Có lẽ nên đợi lần sau khi Nghiêm Giai Minh đi vắng rồi quay lại lấy đồ?
Vừa nảy sinh ý định rút lui thì cánh cửa phòng bị gõ vang.
Một nhân viên quản lý khu dân cư đầy đủ đồ bảo hộ xuất hiện ở cửa, anh ấy thông báo: Vì có ca nhiễm bệnh nên toàn bộ cư dân trong khu vực phải cách ly tại nhà.
Tôi sững sờ, vô thức nhìn vào mặt Nghiêm Giai Minh.
Nghiêm Giai Minh nhìn tôi một cách vô cảm, rồi nói với nhân viên quản lý: Sẵn sàng hợp tác với chính sách phòng dịch, cách ly tại nhà, tức là đồng ý cho tôi và Cố Vũ ở lại trong nhà.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đóng cửa lại, Nghiêm Giai Minh bắt đầu đưa ra quy định: “Trong máy tính có dữ liệu của tôi lưu trữ, không được phép động vào nếu chưa được sự cho phép… Tối nay tôi phải thức trắng để theo dõi thị trường chứng khoán, vì vậy ban ngày cho dù có dậy thì cũng không được gây ra tiếng động trong nhà… Tôi rất ghét mùi sầu riêng, nếu gọi đồ ăn mang về, dù là trái cây hay bánh ngọt, cũng không được có mùi sầu riêng…”
Những quy định này tôi đã quá quen thuộc rồi.
Nghiêm Giai Minh nói những lời này không phải dành cho tôi mà là dành cho Cố Vũ.
Cố Vũ nhíu mày, không khách sáo ngắt lời Nghiêm Giai Minh: “Căn nhà này là do Yến Yến tìm, tiền thuê nhà cũng chia đôi, cô ấy muốn làm gì trong nhà thì làm, anh không có quyền quản.”
Lúc tìm nhà, Nghiêm Giai Minh đang bận rộn đến mức không có thời gian để lo chuyện thuê nhà.
Tôi đã mất cả tháng trời để tìm, và cũng chính trong khoảng thời gian đó, tôi gặp Cố Vũ, lúc đó anh ấy cũng đang tìm mặt bằng cho cửa hàng bánh mì tại công ty môi giới.
Chắc hẳn là lúc đó anh ấy đã biết chuyện tôi đang tìm nhà.
Nghiêm Giai Minh nghĩ rằng tôi đã nói với Cố Vũ, hắn liếc tôi một cái đầy vẻ khinh bỉ, rồi quay sang nói với Cố Vũ: “Nếu cậu không muốn ở đây thì có thể đi về.”
Tôi sợ hai người họ cãi nhau nên vội kéo tay Cố Vũ: “Thôi mà, thôi mà.”
Cố Vũ quay lại nhìn tôi, tôi lắc lắc tay anh ấy: “Đừng so đo với hắn nữa.”
Cố Vũ thở dài một hơi rồi im lặng.
Tôi bảo Cố Vũ đi vào nhà vệ sinh lấy nước, còn tôi thì vào bếp lấy khăn lau nhà, định dọn dẹp nhà cửa.
Lúc tôi đi ngang qua Nghiêm Giai Minh, hắn thì thầm: “Yến Yến, dù em không học trường top đầu, nhưng ít ra cũng tốt nghiệp đại học trọng điểm, còn một người bán bánh mì… em nghĩ em hợp với hắn sao?”
Hắn hất cằm về phía bóng lưng của Cố Vũ một cách khinh bỉ.
Tôi cắn chặt môi: “Làm bánh là sở thích của anh ấy.”
“Sở thích? Sở thích mà có thể nuôi sống bản thân à? Sở thích mà có thể trả tiền thuê nhà sáu nghìn tệ một tháng à? Sở thích mà có thể mua nhà nuôi con à?”
Nghiêm Giai Minh cười nhạt một tiếng: “Tưởng Yến Yến, một người là nhà quản lý quỹ nổi tiếng, một người là người bán bánh mì, người phù hợp với em nhất… vẫn là anh.”
Nghiêm Giai Minh quay vào phòng ngủ.
Tôi đứng đó, nắm chặt tay đến mức các khớp tay kêu răng rắc cho đến khi Cố Vũ đến bên cạnh hỏi “em làm sao vậy?” thì tôi mới sực tỉnh, ngẩng đầu lên nở một nụ cười gượng gạo: “Không có gì.”
Nghiêm Giai Minh dám nói như vậy là vì hắn chắc chắn rằng tôi không thể rời xa hắn.
Thật ra, tôi vẫn còn luyến tiếc hắn.
Chúng tôi là bạn học từ cấp ba.
Từ bé đến lớn, Nghiêm Giai Minh luôn là học sinh giỏi, là người mà tôi, một đứa học kém, luôn ngưỡng mộ.