Không Yêu Thì Biến - 2
Cho đến khi Nghiêm Giai Minh đưa cho tôi quyển vở ghi bài và nói: “Nếu em vào top 10, anh sẽ làm bạn trai em”, tôi còn không dám tin là thật.
Tôi đã cố gắng học tập và cuối cùng cũng lọt vào top 10 của lớp.
Khi chúng tôi ở bên nhau, Nghiêm Giai Minh nói: “Tưởng Yến Yến, em tìm được kho báu rồi đấy.”
Tôi cũng cảm thấy mình đã tìm được một kho báu.
Chúng tôi yêu nhau năm năm, Nghiêm Giai Minh thích con gái tóc dài, tôi bèn để tóc dài ngay.
Nghiêm Giai Minh không thích tôi mặc váy ngắn thì tôi chỉ mặc váy dài qua đầu gối.
Nghiêm Giai Minh bảo tôi làm gì, tôi làm nấy, tôi nghe lời hắn hết mực.
Tôi đã yêu đến mức đánh mất chính mình.
2
Cả ba người đều chưa ăn trưa.
Tôi lục tủ lạnh, những thực phẩm trong đó đều là do tôi mua từ một tháng trước, rau xanh gói trong túi ni lông đã mọc nấm và chảy nước, đành phải bỏ đi.
Tìm đi tìm lại, tôi chỉ tìm thấy một ít bột ngô và hai củ khoai tây đã mọc mầm.
Tôi cho bột ngô vào nước đun sôi, nấu ra một nồi cháo loãng đến mức có thể soi bóng người.
Trưa nay, ba người chúng tôi chia nhau ăn cháo bột ngô và một đĩa khoai tây xào.
Cố Vũ gắp khoai tây cho tôi, anh ấy nói sáng nay ăn quá no nên giờ vẫn chưa đói.
Tôi không tin, bây giờ đã ba giờ chiều rồi, rõ ràng là anh ấy muốn tôi ăn nhiều hơn.
Nghiêm Giai Minh nhìn chúng tôi đẩy đưa thức ăn cho nhau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, lẩm bẩm: “Bỏ bữa một bữa cũng không chết được.”
Cố Vũ đặt đũa xuống, nhìn hắn rồi chậm rãi nói: “Không chết được thì anh đừng ăn.”
Nghiêm Giai Minh nhìn Cố Vũ bằng ánh mắt như muốn bắn ra lửa.
Tôi vội kéo tay áo Cố Vũ, ra hiệu cho anh ấy đừng so đo với Nghiêm Giai Minh.
Cố Vũ đành thôi không để ý đến Nghiêm Giai Minh nữa, quay lại tiếp tục gắp khoai tây cho tôi.
Ban đầu tôi nghĩ chiều nay có thể đặt hàng trực tuyến để mua gạo, mì và thịt, nhưng các cửa hàng trực tuyến đều không nhận đơn hàng, dịch vụ giao đồ ăn cũng không có người giao.
May mắn thay, tôi tìm thấy hai gói mì tôm trong góc bếp, đó là những gói mì tôi mua từ lâu, ít nhất là chúng tôi có đồ ăn cho bữa tối.
Buổi chiều, tôi và Cố Vũ cùng nhau dọn dẹp phòng khách.
Làm được một nửa thì tôi bỗng cảm thấy bụng đau âm ỉ, lúc vào nhà vệ sinh thì tôi mới biết là đến ngày đèn đỏ, xấu hổ quá.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Cố Vũ đã đến hỏi tôi: “Em bị đau bụng à?”
Nghiêm Giai Minh đi ngang qua, liếc nhìn chúng tôi, nói một cách chua ngoa: “Tôi nói sao mà có người không ăn trưa, hóa ra là vì thấy khoai tây mọc mầm có độc.”
Cố Vũ không để ý đến hắn mà chỉ quan tâm nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, ngập ngừng nói: “Đến ngày đèn đỏ rồi, mà em không chuẩn bị gì cả…”
Cố Vũ nhanh chóng hiểu ý tôi, anh ấy gọi điện cho ban quản lý khu chung cư, nói vài câu rồi đi ra ngoài: “Em đợi anh về.”
Nghiêm Giai Minh vừa bước ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy tiếng đóng cửa liền tức giận chỉ vào cửa nói với tôi: “Hắn đi đâu rồi? Bây giờ đang cách ly dịch bệnh, hiểu không? Hắn chạy lung tung như vậy, lỡ bị lây bệnh thì sẽ hại chết chúng ta. Tưởng Yến Yến, cô có hiểu điều đó không hả?”
Tôi vừa ôm bụng, đau đến mức mồ hôi lạnh lạnh chảy trên trán: “Anh ấy đi ra ngoài là đã được sự đồng ý của ban quản lý. Tôi đến ngày đèn đỏ rồi, anh ấy đi mua thuốc cho tôi.”
Nghiêm Giai Minh sững sờ một lúc, giọng điệu dịu đi: “Đó không phải là bệnh kinh niên của cô sao? Uống nhiều nước nóng vào, chịu đựng một chút là qua thôi.”
Hắn quay vào bếp, rót một cốc nước đặt lên bàn trà: “Đây, uống nước nóng vào.”
Tôi dựa vào ghế sofa, quay đầu đi, không muốn nhìn Nghiêm Giai Minh nữa.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi bị đau bụng kinh khi ở bên hắn.
Lúc đó là buổi tối tan làm, vừa về đến nhà tôi đã nằm lên giường. Tôi nói với Nghiêm Giai Minh là đau bụng, tối nay không nấu cơm được nhưng hắn lại hờ hững nói, vậy thì nhịn đói đi.
Tối hôm đó, cả hai chúng tôi đều không ăn gì.
Sau này tôi mới biết, lúc đó chúng tôi mới sống chung với nhau được một thời gian ngắn, Nghiêm Giai Minh nghĩ rằng tôi cố ý, cố ý lấy đau bụng làm cớ để hắn chia sẻ việc nhà, nấu ăn.
Nhưng thực tế là tôi đau bụng thật.
Sau những lần đó, khi tôi bị đau bụng, hắn sẽ gọi đồ ăn giao hàng, đồng thời rót cho tôi một cốc nước, nói: “Uống nhiều nước nóng vào.”
Ngoài ra, không có gì khác.
3
Đã 7 giờ rồi mà Cố Vũ vẫn chưa về, Nghiêm Giai Minh vào bếp pha mì tôm, pha xong ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến.
Tôi nhìn bát mì của hắn, không thể tin được mà hỏi: “Anh pha hết hai gói mì tôm rồi à?”
Nghiêm Giai Minh ăn ngấu nghiến, không ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Sao vậy? Tôi đau bụng càng dữ dội hơn, không biết là do kinh nguyệt hay là do tức giận: “Trong nhà có ba người, anh pha hết hai gói mì rồi, chúng tôi ăn gì?”
“Tôi cả ngày chưa ăn gì, chỉ ăn chút cháo ngô vào buổi trưa.” Nghiêm Giai Minh lý lẽ đầy đủ: “Hơn nữa, bình thường khi em bị đau bụng kinh, cũng chẳng ăn được gì nhiều đâu.”
“Nhưng bây giờ tôi đói!”
Nghiêm Giai Minh nhét miếng mì cuối cùng vào miệng: “Còn nước súp, em uống không?”
Tôi nhìn Nghiêm Giai Minh, chợt nhận ra hắn thật xa lạ, xa lạ đến mức tôi không còn nhận ra người đàn ông này nữa.
Tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi chúng tôi còn ở bên nhau.
Tan làm về nhà, trời bất ngờ đổ mưa lớn, tôi bị kẹt ở trạm xe buýt nên gọi điện cho Nghiêm Giai Minh nhờ hắn đến đón.
Nghiêm Giai Minh không vui vẻ gì nói: “Vậy thì em cứ đợi mưa tạnh rồi về.”
Thực ra, từ chỗ ở đến trạm xe buýt chỉ mất mười phút đi bộ, vì tôi mà hắn không muốn đi thêm mười phút.
Từ nhỏ tôi đã sợ bóng tối, không dám ngủ một mình trong phòng.
Có lần Nghiêm Giai Minh đi công tác, tôi rất sợ, đêm khuya gọi điện cho hắn, muốn nói chuyện với hắn nhưng hắn lại tức giận nói: “Em không biết là tôi đang rất bận sao?”