Không Yêu Thì Biến - 4
Cố Vũ liếc mắt nhìn, cũng không nhận: “Anh không phải tốt nghiệp đại học danh tiếng sao? Không nhận ra đây là kem tẩy lông à?”
Tay Nghiêm Giai Minh rụt lại rất nhanh, cửa phòng tắm đóng sầm lại.
Không lâu sau, Nghiêm Giai Minh lại gọi từ phòng tắm: “Tưởng Yến Yến, lấy quần áo vào cho tôi.”
Lúc đầu Nghiêm Giai Minh dùng sữa tắm của tôi, sau đó lại quên mang quần áo khi tắm, hành động này của hắn rất kỳ lạ, cũng rất bất thường.
Tôi đoán hắn muốn cải thiện mối quan hệ giữa chúng tôi nhưng lại không thể mở miệng nên mới hành động như vậy.
Cố Vũ giữ tay tôi: “Để anh đi.”
Anh ấy cầm quần áo, đến cửa phòng tắm gõ cửa.
Nghiêm Giai Minh nói: “Vào đi.”
Cố Vũ đẩy cửa bước vào.
Ngay sau đó, từ phòng tắm truyền đến tiếng kêu thất thanh của Nghiêm Giai Minh: “Sao, sao lại là anh?”
Giọng nói chế giễu của Cố Vũ vang lên: “Không phải tôi thì là ai? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn quấy rối bạn gái tôi, tôi sẽ không khách sáo!”
Nghiêm Giai Minh bước ra khỏi phòng tắm, đứng ở cửa phòng ngủ tức giận nhìn tôi: “Tưởng Yến Yến, em lại đây.”
Thái độ của hắn khiến Cố Vũ không hài lòng, tôi giữ tay Cố Vũ, Nghiêm Giai Minh vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ của chúng tôi.
Một số việc cần phải nói rõ ràng, một số vấn đề cần phải đối mặt và giải quyết.
Cố Vũ hiểu ý tôi, nhường đường cho tôi: “Có việc gì thì cứ gọi anh.”
Tôi bước vào phòng ngủ, Nghiêm Giai Minh đóng cửa lại, không kiên nhẫn nói với tôi: “Em chỉ muốn uống một bát nước gừng đường, muốn dùng chung sữa tắm với tôi đúng không? Được rồi, bây giờ tôi đã dùng sữa tắm của em rồi, sau này tôi sẽ nấu nước gừng đường cho em. Mỗi ngày tôi phải theo dõi thị trường chứng khoán, tôi rất mệt, chúng ta dừng lại ở đây đi, sau này em đừng tùy tiện dẫn đàn ông về nhà nữa, khi nào hết cách ly thì bảo hắn rời đi, được không?”
“Nghiêm Giai Minh.”
Tôi nghiêm túc gọi tên Nghiêm Giai Minh: “Tôi đã nói rất rõ ràng với anh, chúng ta đã chia tay rồi. Cố Vũ là bạn trai của tôi, không phải người đàn ông tôi tùy tiện dẫn về. Khi nào hết cách ly, nếu có đi thì chúng tôi sẽ đi cùng nhau.”
Nghiêm Giai Minh nhìn tôi vài giây, sau đó trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được: “Hắn? Em với hắn? Em bị điên rồi à?”
Tôi cảm thấy mình đã nói đủ rõ, không muốn phí lời với hắn nữa, quay người định mở cửa ra ngoài.
Nghiêm Giai Minh giữ chặt tay tôi, nói với giọng điệu hung dữ: “Tưởng Yến Yến, sự chịu đựng của tôi có hạn.”
Tôi bình tĩnh nói: “Buông tay.”
Nghiêm Giai Minh buông tay ra, mặt mày tái mét nhìn tôi, lồng ngực phập phồng một lúc lâu mới nói ra được một câu: “Được rồi, được rồi, coi như tôi sai rồi, chuyện trước đây là tôi làm không đúng. Tôi sẽ sửa, tôi sẽ sửa được chưa?”
Tôi mỉm cười nhạt, mở cửa rồi đóng lại một cách dứt khoát.
Hắn vẫn là Nghiêm Giai Minh kiêu ngạo và tự cao đó nhưng tôi không còn là Tưởng Yến Yến chỉ biết theo sau hắn nữa.
6
Đã mười một giờ đêm, đến giờ đi ngủ.
Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ nhỏ, ban đầu dự định là Nghiêm Giai Minh ngủ phòng, tôi ngủ sofa phòng khách, còn Cố Vũ trải chiếu ngủ.
Nghiêm Giai Minh từ phòng ngủ đi ra, đến bên cạnh tôi, vẻ mặt có chút lúng túng nói: “Không phải em hay bị lạnh sao? Em ngủ giường đi, tôi ngủ sofa.”
Hắn lại quan tâm đến việc tôi bị lạnh à?
Tôi chưa kịp mở miệng, Nghiêm Giai Minh chỉ vào Cố Vũ nói: “Hắn không được ngủ phòng, đừng mơ, cái giường này là của tôi mua.”
Cố Vũ khinh bỉ liếc Nghiêm Giai Minh một cái rồi nói với tôi: “Yến Yến, em cứ ngủ đi.”
Tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, Cố Vũ gửi tin nhắn thoại hỏi tôi: “Sáng mai muốn ăn gì, anh làm cho em.”
Tôi nói: “Bánh mì nướng.”
Anh ấy nói: “Được.”
Điện thoại của tôi rung lên một cái, điện thoại của anh ấy cũng rung lên một cái, cứ thế, bên ngoài truyền đến tiếng Nghiêm Giai Minh tức giận: “Ồn ào quá, không muốn để cho người khác ngủ được đấy à?”
Cố Vũ nhắn tin: “Nhà quản lý quỹ nổi tiếng đang nổi điên kìa.”
Tôi gửi một biểu cảm bất lực: “Ngủ đi.”
Sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì Cố Vũ cũng đã nướng bánh mì xong, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm.
Tôi và Cố Vũ ngồi ăn sáng, ánh nắng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ, tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc.
Trước đây khi ở bên Nghiêm Giai Minh, tối hắn thức khuya, sáng ngủ bù, tôi thường một mình ăn một mình ngủ, dù có nấu bữa sáng ngon đến đâu cũng chỉ có một mình tôi thưởng thức.
Giờ đây, cảm giác được ăn sáng cùng một người khác thật tuyệt vời.
Cố Vũ đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi vết sữa dính trên khóe miệng tôi.
Tôi sững sờ một chốc rồi hiểu ra, anh ấy đang lau vết sữa cho tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy và mỉm cười.
Sau đó, tôi nhìn thấy Nghiêm Giai Minh, hắn đứng ở cửa nhà vệ sinh, ngơ ngác nhìn chúng tôi.
Tôi không né tránh, thẳng thắn nhìn vào mắt hắn.
Có lẽ phản ứng của tôi nằm ngoài dự đoán của hắn, Nghiêm Giai Minh cúi đầu, quay trở vào phòng ngủ.
Trưa nay, dịch vụ giao đồ ăn đã có thể vào khu vực, Nghiêm Giai Minh lần đầu tiên vào bếp.
Hắn lúi húi trong bếp ba tiếng đồng hồ, khói mù mịt, chúng tôi tưởng rằng nhà mình bị cháy.
Cuối cùng Nghiêm Giai Minh cũng chạy ra khỏi bếp, vừa ho vừa nói: “Yến Yến, em vào giúp tôi với.”
Cố Vũ nhìn hắn với ánh mắt đầy thất vọng: “Anh tự làm hỏng rồi thì đừng có làm phiền Yến Yến nữa.”
Cố Vũ và tôi vào bếp.
Nghiêm Giai Minh mua nguyên liệu trên mạng, định làm cánh gà coca cola, đây là món ăn đơn giản nhất.
Nhưng sau khi đậy vung nồi, hắn lại đi làm việc khác, lửa lại to, khiến nồi bị cháy khét.
Cả một nồi cánh gà biến thành một nồi than đen.
Cố Vũ vừa dọn dẹp vừa nói: “Mua cánh gà khó khăn như thế, đừng lãng phí thức ăn nữa.”
Nghiêm Giai Minh nói với tôi: “Yến Yến, tôi muốn làm món này cho em ăn. Em không thích ăn cánh gà à?”
Trong lòng tôi thầm thở dài.
Thật ra tôi không thích ăn cánh gà, lúc trước nói thích ăn chỉ vì Nghiêm Giai Minh thích thôi.
Tại sao tôi lại ngốc như vậy?
Tôi lắc đầu: “Tôi không thích ăn cánh gà.”
Nghiêm Giai Minh ngạc nhiên: “Tôi nhớ là…”
Có lẽ ánh mắt của tôi quá lạnh lùng, hắn đã không nói tiếp nữa.