Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chương 20
- Home
- Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế
- Chương 20 - Thực vật biến dị ở khu rừng rậm này còn rất nhiệt tình hiếu khách.
Chương 20: Thực vật biến dị ở khu rừng rậm này còn rất nhiệt tình hiếu khách.
Vốn dĩ muốn gây áp lực để cho hai dây leo lén lút kia biết khó mà lui, không ngờ tới bị Bạch Phỉ thấy.
Kể từ ngày Diệp Hoài trở thành thần đến nay, đây là lần đầu tiên có người nói anh đừng sợ.
Anh từng đứng sừng sững trên Lam Tinh hàng nghìn năm, chứng kiến loài người tiến hóa sinh sôi nảy nở không ngừng, cho đến khi dục vọng phá hủy tất cả. Anh đứng giữa Lam Tinh, không buồn không tiếc nhìn hết thảy mọi việc xảy ra.
Loài người quá yếu ớt, nhưng cũng rất ngoan cường.
Từ trước tới nay Diệp Hoài chưa từng làm điều gì, anh đứng ở đó nhìn con người phồn vinh, cũng đứng ở đó khi loài người sắp diệt vong, chỉ là trong ngày tận thế đã cung cấp mảnh đất thuần khiết cuối cùng cho loài người.
Cho đến khi có một người xuất hiện, đánh vỡ mọi nguyên tắc của anh, cũng cho anh biết mùi vị của sự sợ hãi.
Diệp Hoài thuận thế quấn hai chiếc lá lên ngón cái Bạch Phỉ, nếu đối phương nói anh sợ hãi, thì anh đành cố giả vờ chút vậy.
Bạch Phỉ nhìn Tiểu Diệp quấn lá lên ngón tay mình, thoạt nhìn cực kỳ không có cảm giác an toàn, không hiểu vì sao có chút tức giận, muốn vì bé thực vật mình nuôi mà bênh vực kẻ yếu.
Đột nhiên xoay người lại, dây leo vừa rồi nhìn Bạch Phỉ quay đầu an ủi Tiểu Diệp, liền tách nhau ra như lúc nãy, một trái một phải đi theo sau Bạch Phỉ, lần này đột nhiên không kịp phòng bị mặt đối mặt với nhau.
Dây leo lúng túng dừng lại giữa không trung, không biết nên tiếp tục giả vờ không cử động hay quay đầu lại giả làm dây thừng nữa.
“Muốn đánh lén tôi?” Bạch Phỉ không khách khí chất vấn.
Lúc này dây leo vẫn không nhúc nhích mới hốt hoảng lắc lư trái phải, chỉ chỉ lên trên.
Bạch Phỉ ngẩng đầu, dây leo ở cái cây này cao hơn không ít so với những cái cây khác, tán cây vươn dài ra ngoài, trong phạm vi mấy chục mét. Nhưng không biết hai dây leo này chỉ cái cây đó có ý gì.
“Chúng tôi muốn mời cậu lên đó làm khách.” Ngôn ngữ của thực vật và con người khác nhau, nhưng thực vật với thực vật thì lại liên thông nhau.
Diệp Hoài còn đang làm nũng chơi xấu trên tay Bạch Phỉ nghe thấy dây leo nói với anh: “Giúp tôi nói lại với chủ nhân của anh một chút, được không?”
Vô cùng lễ phép, một chút cũng không giống dây leo vừa rồi muốn bắt cóc người khác, trực tiếp đem người đưa ra ngoài.
Diệp Hoài buông ngón tay Bạch Phỉ, suy nghĩ, để Bạch Phỉ lên trên cây thực vật biến dị này quả thật là lựa chọn tốt.
Không sợ người khác đến quấy rầy, tính ẩn nấp cũng tốt, còn về việc thực vật biến dị này có ý đồ xấu xa hại người hay không, Diệp Hoài không quan tâm, dù sao anh cũng luôn đi bên người Bạch Phỉ, sẽ không để những thực vật biến dị khác làm hại đến Bạch Phỉ.
Diệp Hoài vươn đầu lá cây viết lên lòng bàn tay Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ không ngờ rằng Diệp Tử tự nhiên không sợ nữa, ngược lại còn viết từng nét lên lòng bàn tay cậu.
Ở trong lòng đọc những ký tự trong lòng bàn tay, cậu kinh ngạc nhướng mày.
Thực vật biến dị ở khu rừng rậm này còn rất nhiệt tình hiếu khách.
“Được thôi, dẫn đường.” Bạch Phỉ vừa dứt lời, không đợi dây leo ra tay, Diệp Hoài đã hóa thành hình dạng dây leo vững vàng đưa Bạch Phỉ lên cây, để lại hai dây leo ngu ngốc kia.
Về phần hai bé dây leo, chúng nó có cảm thấy bất kể con người trước mắt hay cái cây nhỏ kia, trên người đều có hơi thở mà chúng nó quen thuộc.
Sau khi vững vàng đặt chân xuống, Bạch Phỉ mới phát hiện tán cây so với lúc nhìn ở dưới mặt đất còn lớn hơn gấp mấy lần, nó trải dài như một đài quan sát.
Đứng ở chỗ này nhìn về phía xa, tầm nhìn rộng rãi, có thể thấy vùng biển nơi Bạch Phỉ tới, đồng thời có thể mơ hồ nhìn thấy vùng giáp bên đồi núi, đến cả bóng người đi dưới đất cũng nhìn thấy rõ ràng.
Một khu vực tốt để đánh lén.
Vì bản thân là hệ chữa trị, nên thực vật biến dị cho mình đi cửa sau hay sao.
Bạch Phỉ dời ánh mắt về tán cây, quay qua quan sát cái cây này, phát hiện phần ngọn cây kéo dài từ thân ra tán cây, có một vòm cây có màu sắc khác với vỏ cây bên cạnh.
Quay lại đi đến bên cạnh thân cây, Bạch Phỉ duỗi tay nhẹ nhàng gõ một cái, không ngờ khu vực màu sắc này lại buông lỏng, bị đẩy ra một khoảng chừng một centimet.
Chỉ là khi dùng sức đẩy ra, có chút kẹt, giống như do thời gian dài sinh ra gồ ghề.
Không đợi cậu đẩy về phía trước thêm nữa, hai dây leo từ dưới tán cây trở về, chui vào khe hở vừa bị kéo ra, không biết ở bên trong loạch xoạch sửa sang cái gì ở, sau đó dùng sức mạnh mẽ đẩy khe hở này.
Khu vực sáng màu này giống như một cánh cửa bí mật, mở ra kêu “kẽo kẹt”.
Phía sau cánh cửa là một không gian nhỏ bị đục ra, trông rất nhỏ, chỉ chiếm chưa tới một phần mười thân cây.
Bạch Phỉ sờ lên bức vách tường bóng loáng nhưng dính đầy bụi bặm, đây là một động cây do con người làm ra, nhìn mặt cắt bỏ, chắc khoảng trên trăm năm.
Chẳng trách chỉ chiếm một phần nhỏ như vậy trên thân cây, chắc hẳn bị đục khi còn chưa lớn được bao lâu, nhưng từ năm này sang năm khác, theo sự sinh trưởng của cây cối, nó trở nên cứng cáp, cho nên không gian đơn giản được tạo nhìn có vẻ nhỏ.
Nhiều năm như vậy chắc có lẽ không có người nào đến đây, nên không gian nhỏ toàn đầy bụi bặm.
Ở bên cạnh là chiếc bàn đơn giản tự làm, Bạch Phỉ nhìn thấy trên bàn đặt một cúc áo đã phai màu, cùng với một vật phẩm hình vuông màu đen cậu không biết là gì, rất là nhỏ, Bạch Phỉ đoán đó là loại vật phẩm chứa đựng tin tức.
Nhưng vật phẩm hình vuông đó, rõ ràng đã trải qua nhiều dãi nắng dầm mưa, có vẻ đã vô dụng.
Làm sao một người có thể tạo ra được một nơi như thế này để ở, thời đại lúc ấy chắc còn chưa có loại thi đấu thế này.
Phẩm vị của người đó khá giống cậu, trong một khoảnh khắc, cậu sinh ra cảm giác thưởng thức với người chưa gặp qua bao giờ kia.
Trải qua một đêm hồi phục, Bạch Phỉ rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi đã rút đi.
Cậu ngồi trên tán cây cao vút nhìn về nơi có bóng người đi qua, đột nhiên thấy xung quanh một người, phạm vi khoảng mười mét có người đang ẩn núp, đi theo phía sau người đó, muốn dần dần bao vây người đó.
Người đó đi ở trước, khi sắp đi vào khu vực thực vật biến dị, Bạch Phỉ thấy rõ người này là bạn cùng lớp của cậu Lê Văn, một đầu tóc màu vàng đặc biệt chói mắt.
Lê Văn vẫn luôn đi về phía trước, mà không nhìn ngó xung quanh, giống như không phát hiện có người đi theo phía sau.
Từ góc độ của Bạch Phỉ có thể thấy đối phương đang từng bước tiếp cận đã có kế hoạch và tính toán từ trước, chú trọng chiến lược bao vây. Mấy người ở nhóm tiền tuyến rất nhanh sẽ đến gần Lê Văn.
Bỗng nhiên Lê Văn lắc mình trốn ở phía sau cái cây, sau đó nhanh nhẹn vòng qua mấy cái cây, rất nhanh làm mấy người theo dõi phía sau mất phương hướng.
Bạch Phỉ nhìn Lê Văn né tránh truy đuổi, nhanh chóng hạ gục đội đi trước, nhưng có nhiều người tụ gần đó đến tiếp viện.
Không chỉ có một nhóm, mà còn có một nhóm khác đang đuổi theo một người chạy về phía này.
Hai nhóm này giống như thương lượng tốt với nhau, đưa hai người bị truy bắt vào cùng một chỗ, vì thế hai nhóm xác nhập thành vòng vây bắt người.
Bạch Phỉ nhăn mày, hai nhóm này có thể nói là một nhóm, bọn họ đặc biệt nhắm vào hai người này.
Hai người chạm mặt nhau ở dưới gốc cây Bạch Phỉ ngồi, cả hai đều kinh ngạc, mới phản ứng được đủ thứ chuyện lúc trước đều là bẫy rập.
Lúc này, chiếc gương Bạch Phỉ để trong túi có chút nóng lên, Bạch Phỉ lấy ra ấn vào tay cầm, rót một chút tinh thần vào, trên mặt gương hiện ra một hàng ký tự:
【Mẹ kiếp! Khu rừng rậm thật đáng sợ! Chỉ có tôi với tên to con thoát ra ngoài được, hu hu hu, một đám thực vật này không có vì tôi là hệ chữa trị mà thương hại tôi.
Bên phía cậu thế nào rồi? 】
Bạch Phỉ chột dạ nói mọi chuyện đều bình thường, rồi gửi đi.
Đồng đội của cậu đang hành quân gian nan, mà bây giờ cậu lại ở trên cây xem xiếc, tuy nhiên xem xiếc đến bắt gặp người quen của mình, Bạch Phỉ lập tức quyết định, giúp đỡ hai người bạn học quen mắt nhưng xa lạ này — Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm.
Nhìn bên ngoài rất nhiều người bao vây, dù có tính thêm cậu cũng không làm nên được chuyện gì, phải có trợ giúp với phương pháp.
Bạch Phỉ lập tức xoay người gõ gõ dây leo đang treo mình ở trên cây ngủ: “Ở nơi này chắc không chỉ có hai dây leo các cậu thôi đúng không?”
Dây leo vừa mới tỉnh dậy gõ lên thân cây, Bạch Phỉ thấy phía trên tán cây treo một bầy dây leo rậm rạp, chỉ là do bị hai dây leo đánh một cái, tụi nó đem đuôi uốn cong lại.
Bạch Phỉ nhìn cảnh tượng này, không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn cười tủm tỉm xin sự giúp đỡ từ thực vật biến dị: “Vậy cậu giúp tôi một việc nhỏ này nhé.”
Sau khi Hàn Kỳ Đạm chạm mặt Lê Văn, cả hai liếc nhìn nhau, buông bỏ thành kiến ngày xưa, hợp lực đối phó từng đợt người lao đến.
Thật sự quá đông, hai tay khó địch trăm quyền, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có lúc mắc phải sai lầm, cũng có lúc sẽ tiêu hao hết thể lực.
“Tuyệt đối là ban A liên hợp lại đối phó hai chúng ta, ai bảo chúng ta đơn phương độc mã chứ.” Hàn Kỳ Đạm có chút thở hổn hển nói.
“Cẩn thận, lại tới nữa.” Lê Văn nhắc nhở ngắn gọn.
Sau khi vượt qua ba nhóm người tiến lên, đám người này chờ không được nữa, trực tiếp xông lên như đàn ong, nháy mắt chiến trường trở nên hỗn loạn.
Bởi vì quá nhiều người, Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm bị ép sát vào nhau, xung quanh rất nhiều người muốn dùng tinh thần lực tấn công bọn họ.
Lúc này, từ trên đỉnh đầu rơi xuống mấy dây leo, quét ngang không trung, đem vòng vây quanh hai người họ, quét bay tán loạn.
Lê Văn, Hàn Kỳ Đạm trong lòng căng thẳng.
Không xong, nơi bọn họ xông vào chính là khu vực của thực vật biến dị, cần phải cẩn thận tránh tấn công từ thực vật biến dị đối với họ.
Đang lúc bọn họ tập trung tinh thần phòng thủ tốt, ngẩng đầu nhìn xem có dây leo tấn công bọn họ hay không, lại nhìn thấy một người đu dây leo lại đây, dừng ở trước mặt bọn họ.
Tay phải thiếu niên nắm chặt dây leo, bởi vì dùng sức, cơ bắp săn chắc ở cánh tay phồng lên, hiện một đoạn gân xanh rất nhỏ, còn tay trái nhẹ nhàng đặt ở trước ngực, phía trên là hai chiếc lá nhỏ đang đứng.
Bạch Phỉ ném một cây dây leo cho một người trong bọn họ: “Đi thôi! Ngoài vòng còn có người, nó sẽ mang chúng ta đến địa phương an toàn.”
Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm lần đầu tiên cầm thực vật biến dị sống, dây leo rất nhanh quấn quanh eo bọn họ, nhưng không thô bạo như lúc nãy quét ngang những người kia, mà có hơi thu lại chút lực.
“Dây leo, tìm thứ này trong túi bọn họ.” Bạch Phỉ lấy ra nút cứu hộ của mình, vẫy vẫy cho dây leo xem một vòng: “Ấn cái nút đó của bọn họ xuống.”
Những người bị quét ngang nằm trên mặt đất, có người đã đứng lên, thấy cảnh tượng này, liền xoay người bỏ chạy.
Vì thế mấy người bọn họ thấy có vô số dây leo bắt lấy những người muốn bỏ trốn, giở trò, lấy ra cái nút, nhấn một cái răng rắc.
Chuyện sau đó còn chưa kịp xem, những dây leo quấn quanh eo họ, nhấc họ đặt lên cái bệ cao.
Tính tình dây leo cũng không tốt, sau khi kéo hai người an ổn lên cao, lúc tiếp xúc tới tán cây cây liền ném quăng hai người ở đó, ném xong còn xoa xoa thân dây, thoạt nhìn giống như chạm vào một món đồ dơ bẩn, vô cùng ghét bỏ.
Đồng thời Bạch Phỉ cũng đi lên, nhưng khác biệt với hai người họ chính là, dây leo của Diệp Hoài thật dịu dàng đặt cậu ngồi lên trên.
Lê Văn với Hàn Kỳ Đạm thấy cảnh tượng này, Hàn Kỳ Đạm không khỏi mở miệng: “Tại sao lại có sự phân biệt đối xử như vậy, đối đãi này có chút lớn đó.”