Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chương 33
Chương 33
Bạch Phi đi theo Lê Văn lên xe đi đến trước một căn biệt thự, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ tuổi trong vườn hoa.
“Bạn học của con.” Lê Văn ngắn gọn giới thiệu với bọn họ.
Cô gái trẻ mặt mày ôn hòa cười nói: “Cũng có ngày tiểu Lê dẫn bạn học về nhà.”
Lê Văn không nói nhiều, dẫn Bạch Phi vào nhà và nói: “Đó là bố mẹ tôi.”
Bạch Phi cũng đoán được, tuổi thọ của người ở thời đại Tinh Tế đã tăng lên khoảng ba trăm năm, hơn nữa từ hai trăm năm trước bộ dạng của họ đã được bảo trì ở thời điểm tuổi trẻ.
Bạch Phi nghĩ rằng Lê Văn sẽ đưa anh đến thư viện của nhà anh ta, không nghĩ đến Lê Văn đưa anh đến một căn phòng gọn gàng sạch sẽ nhưng thoạt nhìn rất lâu đã không có người ở.
Từ trong phòng lấy ra một quyển sổ được viết tay.
“Đây là phòng của ông tôi, ông ấy trước kia là trợ thủ của Bạch Kỳ Đàn, đây là một số tài liệu viết tay của ông, có thể có ích đối với cậu.” Lê Văn đưa cuốn sổ tay cho anh rồi quay người rời đi, để lại không gian riêng cho Bạch Phi.
Đây là một bản ghi chép đi kèm, chữ viết bên trong rất tùy ý.
Nhưng anh phát hiện một điều rất thú vị, trong các sách ghi chép miêu tả về Bạch Kỳ Đàn thì ông là một người nghiêm túc, có trách nhiệm, vì thanh lọc cho mọi người mà xông pha khói lửa. Nhưng theo như trong ghi chép của ông nội Lê Văn, Bạch Phi nhìn thấy một mặt khác của ông.
Không theo quản giáo, không theo quân lệnh, làm theo ý mình.
Thú vị, Bạch Phi lật đến cuối, phát hiện trang cuối cùng là một bức phác họa của ông nội Lê Văn.
Là phía sau một bóng lưng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuy măng sét trên quân trang, có một cái khuy măng sét rõ ràng bất đồng với những cái khác.
Giống như cái anh nhặt được trong trận chiến trước.
Sau đó Bạch Phi nói lời cảm ơn với Lê Văn, chào tạm biệt nhà anh ấy, chuẩn bị về nhà.
Phía bên này Diệp Hoài sau khi xem xong cuốn sách, giẫm lên trên sách, hướng đến hai người đang nằm trên sofa.
“Dậy đi, ta dạy cho các ngươi biết làm sao để bảo vệ bản thân”
Côi Tể nhìn thấy cuốn sách còn dày hơn lá cây, khinh thường nói: “Ngươi đến linh thể cũng không có lấy tư cách gì giảng phương pháp cho bọn ta.”
Diệp Hoài: “Có linh thể là cái gì đó ghê gớm lắm sao? So với việc các ngươi mù chữ thì còn đáng bị xem thường hơn.”
Côi Tể tức giận, sớm đã thấy Diệp Hoài không vừa mắt, liền ở trên sofa nhảy dựng lên.
Đứng lên còn chưa được một giây đã ngồi xuống lại.
Côi Tể nhìn thấy dây leo quấn quanh người, nó càng giãy dụa dây quấn càng chặt, quay đầu lại vừa muốn gọi Tiểu Thời thì thấy Tiểu Thời cũng giống như nó, bị quấn chặt ném lên ghế sofa.
“Bây giờ có thể nghe tôi giảng bài chưa?” Diệp Hoài nhìn người bị ép im lặng nằm trên sofa, dùng phiến lá mở sách dưới chân ra.
Trong sách viết: linh thực mỗi ngày phải bổ sung đầy đủ dịch dinh dưỡng chuyên dụng, nhân viên chăm sóc phải cho ăn đúng giờ.
Diệp Hoài: “Các ngươi mỗi ngày phải đúng giờ vào tủ lạnh lấy dịch dinh dưỡng của mình, thời gian biểu tôi sẽ liệt kê ra, ai không dựa theo bảng sẽ bị trả về trung tâm nghiên cứu, không được vào nhà chúng tôi.”
Nhóc Hoa Hồng, Tiểu Thời: ? Sao lại thành nhà của anh, không biết ngại.
Diệp Hoài vừa nói vừa lật sang trang, nhìn thấy trang tiếp theo.
Trong thời gian bồi dưỡng linh thực, nhân viên chăm sóc nhất định phải làm bạn toàn thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng tinh thần lực an ủi chúng, như vậy mới có thể bồi dưỡng ra linh thực có tính cách ôn hòa và có thể thanh lọc tốt
Diệp Hoài: “Bình thường hai người cứ tự chơi, hoặc là chơi với nhau, không có việc gì đừng quấy rầy chúng tôi.”
Nhóc Hoa Hồng: “Ai thèm quấy rầy ngươi!! Còn nữa nhanh thả chúng ta ra, Bạch Bạch ơi ba nhanh về đi, tụi con muốn cáo trạng!”
Diệp Hoài không để ý nhóc Hoa Hồng tức giận trong bất lực, chỉ ra sai lầm trong lời nói của nó: “Linh thực và nhân loại không có quan hệ huyết thống, ngươi muốn nhận ba như vậy, không bằng nhận ta làm ba.”
Tốt xấu gì hắn cũng là thụ thần, làm tổ tông của nó cũng thừa sức
Nhưng những lời này vừa dứt, Côi Tể càng tức giận: “Ngươi là ai hả, sao mặt mũi ngươi to như vậy, ngươi dám có đứa con trai như ta sao?”
Diệp Hoài: “Vậy có gì mà không dám”
Côi Tể: “Có bản lĩnh đừng trói ta, chúng ta đơn đấu!”
Diệp Hoài nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, hai tên trên sô pha đại khái là quá tức giận, không có chú ý tới!
Lúc này Diệp Hoài thu hồi dây leo, gật đầu: “Được thôi.”
Côi Tể cảm thấy trên người được buông lỏng, liền lao tới: “Con trai ta đánh chết ngươi”
Không nghĩ đến vừa nhào tới liền đem lá cây nắm ở trong tay, đối phương không có né tránh cũng không có giãy dụa.
Đồng thời, khóa cửa vang lên một tiếng lạch cạch, một thanh âm quen thuộc từ cửa truyền đến: “Côi Tể, mau buông lá xuống, ngươi làm sao học được cách ức hiếp người khác thế.”
A a a a a oan uổng quá, nó mới nắm lấy lá cây, nháy mắt đem lá cây trong tay ném lên trên bàn trà。
“Ba” một tiếng, lá rơi xuống, không dậy nổi.
!!!Côi Tể kinh ngạc, nó còn không có dùng sức a, đối phương như thế nào dáng vẻ lại giống như vừa bị tra tấn xong vậy.
Côi Tể vừa định đi qua nhấc lá cây lên, liền nhìn thấy một đôi tay thon dài, cầm lá cây lên, dịu dàng đặt ở lòng bàn tay.
Đầu óc Côi Tể trống rỗng, ngẩng đầu nhìn về người phía trước, chỉ thấy Bạch Phi xụ mặt: “Hai người trở về phòng nghĩ lại, chờ Diệp Tử khỏe lại, xin lỗi nó.”
Chờ Bạch Phi trở về phòng, Tiểu Thời sững sờ nói: “Nhưng bị trói hình như là chúng ta mà.”
Côi Tể: “Cho nên giờ chúng ta còn phải bị kiểm điểm.”
Đây là chuyện gì vậy chứ
Bạch Phi trở lại phòng ngủ, rót cho Diệp Hoài một chút tinh thần lực, nhìn Diệp Tử vừa rồi ỉu xìu tinh thần một chút, quấn quanh cổ tay anh, lúc này mới yên tâm.
Lấy từ trong ngăn kéo ra những thứ đã mang theo trong trận đấu trước đó.
Một cái khuy măng sét kiểu dáng đặc biệt.
Tuy rằng thời gian đã lâu, màu sắc đã phai đi, nhưng hoa văn phía trên vẫn có thể thấy rõ ràng.
Quả nhiên là giống nhau như đúc
Cái thiết bị lưu trữ thoạt nhìn đã bị hư hại này, không thể nói rõ bên trong ghi chép cái gì, không biết có thể sửa được hay không.
Hạ Nhiên Chi vừa tháo xong mô hình đang vẽ lại chi tiết thì nhận được tin tức của Bạch Phi: [Nhiên Chi, cậu có thể khôi phục lại vật phẩm này không (hình ảnh).]
Trên hình là khối vật phẩm màu đen, kiểu dáng thoạt nhìn có chút lâu đời, không phải sản phẩm hiện đại, loại này phải lấy được hiện vật mới có thể biết được.
Hạ Nhiên Chi: [Tôi có thể thử.]
Bạch Phi: [Cho tôi địa chỉ, tôi gửi qua cho cậu.]
Một ngày sau, Hạ Nhiên Chi gửi tin nhắn cho anh nói có thể khôi phục nhưng tổn hại có chút nghiêm trọng nên cần có thời gian.
Bạch Phi cũng đem chuyện này buông xuống, như cũ đến qua trường học vườn thực vật sinh hoạt như thường ngày.
Cuối tuần hai tháng sau, Bạch Phi mang theo hai nhóc con và một cỏ đến vườn thực vật.
Sau hai tháng chăm sóc, ô nhiễm của vườn thực vật cơ bản đã được làm sạch hoàn toàn.
Không khí trong lành, thực vật tuy rằng vẫn cao lớn như trước, nhưng không còn các cơ quan phi thực vật dư thừa, quan trọng nhất là không còn vô duyên vô cớ công kích người.
Tuy rằng chưa từng công kích anh, nhưng những nhân viên khác đến đều sẽ bị đánh lén.
Trong hai tháng này, Côi Tể cũng trưởng thành một chút, Tiểu Thời cũng đã định hình, không có gì thay đổi, chỉ có Diệp Tử một chút biến hóa cũng không có.
Khiến Bạch Phi đau đầu chính là, thỉnh thoảng Côi Tể sẽ tìm Diệp Tử gây phiền toái, cho nên đành phải mỗi ngày mang Diệp Tử theo bên người.
Đến vườn thực vật, chuyện đầu tiên phải làm đó là mở phát sóng trực tiếp
[Hôm nay sẽ lại là một ngày đầy ắp những chuyện vui, nhìn thấy bảo bối rồi.]
[Côi Tể sao lại trốn phía sau, lại đây để dì hôn một cái.]
[Tiểu Thời càng ngày càng đẹp trai, quả nhiên được trai đẹp nuôi dưỡng, sẽ trở nên đẹp trai.]
[Tiểu Diệp Tử của chúng ta vẫn đáng yêu như vậy!]
Lúc phát sóng trực tiếp, Bạch Phi chỉ xuất hiện trước ống kính một lúc, sau đó giao cho Côi Tể và Tiểu Thời.
Nhiệm vụ phát sóng trực tiếp mỗi ngày đều được hoàn thành vượt mức.
Vườn thực vật không phải là để cho anh dưỡng linh thực, quả thực chính là phát cho anh hai nhân viên chăm chỉ.
Còn rất dễ nuôi, chuyện gì cũng tự mình làm, cơ bản không làm phiền anh.
Côi Tể tính cách hoạt bát, thích nói chuyện, mỗi lần truyền hình trực tiếp đều là nó nói, mang theo người xem trong phòng phát sóng đi dạo vườn thực vật.
Đây là em trai của tôi, Bồ Đào, xem ra không uổng công chúng ta nuôi, đều kết trái rồi.” Côi Tể đứng dưới một gốc nho, chỉ vào chùm nho trên đỉnh đầu nói.
“Bồ Đào, để lão đại ta nếm thử một quả.”
Bồ Đào vẫn không nhúc nhích.
Côi Tể:….
[Ha ha ha ha ha ha ha ha một bá vương vườn thực vật hiện tại biến thành nhóc con linh thực, lời nói không có tác dụng.]
[Lão đại trẻ con, ai nghe!]
[Ta nghe lời, nhóc con ra lệnh cho ta!]
Côi Tể đành phải thay đổi sách lược: “Ta mang về cho Bạch Bạch ăn.”
Nho xoắn một chuỗi từ dây leo và ném Tiểu Thời.
Côi Tể: ?
[Tiểu Thời một câu không nói, thu hoạch được một chùm nho.]
[Mức độ tổn thương của Côi Tể cộng một.]
Nhưng tốt xấu gì nho cũng đến tay, hai người thật sự không ăn trước, cầm nho đi tìm Bạch Phi.
Từ xa đã thấy hai chiếc lá nhỏ ân cần vây quanh Bạch Phi.
Bạch Phi nới lỏng đất cho hoa lan, lá cây cũng ở một bên đào đất.
Bạch Phi nới đất xong, cho nhỏ dịch dinh dưỡng, Diệp Tử tự giác lấy dịch dinh dưỡng từ trong túi ra, đưa cho Bạch Phi, thuận tiện cọ cọ lòng bàn tay Bạch Phi.
“Hừ, cái hạt giống chết tiệt.” Côi Tể nhìn lá cây không có việc gì cứ vây quanh Bạch Phi, sinh lòng khó chịu.
Ống kính truyền hình trực tiếp hướng về Bạch Phi, phòng truyền hình trực tiếp tất cả đều khen Diệp Tử.
[Thần tiên Diệp Tử nha! Sao ngoan như vậy, vẫn luôn giúp đỡ chủ phòng.]
[Thật đáng yêu, còn có thể cọ cọ, quay đầu nhìn thấy cẩu tử nhà ta cũng không thấy thích nữa.]
[Hôm nay lại là một ngày không biết hâm mộ ai.]
May mà Côi Tể xem không hiểu bình luận, bằng không lại là một ngày tức giận.
“Bạch Bạch, chúng con hái nho cho ba.” Côi Tể lớn tiếng hô.
Đi tới gần, Tiểu Thời đưa quả nho trong tay cho Bạch Phi.
Bạch Phi thấy chỉ hái được một quả, vỏ nho màu tím đậm, hạt rất lớn.
Lột vỏ, ăn vào trong miệng, mùi thơm ngọt ngào kéo dài xâm nhập vị giác.
Đến đây lâu như vậy, lần đầu tiên được ăn trái cây thật.
“Hai đứa cũng nếm thử đi.” Bạch Phi nói với Côi Tể.
Côi Tể hái một quả, nó ngược lại muốn thử xem ăn ngon như nào, ném vào trong miệng.
“Ọe.” Thực vật quả nhiên không thể ăn thực vật.
Thật sự rất khó ăn.
Tiểu Thời cũng nếm thử một miếng, không nói gì.
Bạch Phi nhìn bộ dạng không chút thay đổi của Tiểu Thời, hết sức tò mò: “Ăn ngon không?
Tiểu Thời : “Vẫn là ăn người ngon hơn.”
Bạch Phi:…… Suýt nữa quên mất, nó là hoa ăn thịt người.
Khán giả bình luận: Tốt lắm, không muốn ăn nho nữa.
Chỉ có Diệp Tử nhảy lên, hái một quả, đem cả quả nho quấn vào phiến lá, một hồi ném ra một cái da.
Lắc lên lắc xuống với Bạch Phi, tỏ vẻ ăn ngon.
“Không hổ là lá tôi nuôi, khẩu vị giống tôi.” Bạch Phi nói xong nhấc Diệp Tử lên, lại trở lại một bên hoa lan, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Hai tháng rồi, Côi Tể cuối cùng cũng thấy rõ bộ mặt thật của Diệp Tử, trước mặt Bạch Phi là một dạng, sau lưng Bạch Phi lại là một dạng.
Ở trước mặt Bạch Bạch sẽ giả bộ ngoan ngoãn làm nũng, đáng giận!
Hắn rõ ràng cũng có thể giả bộ ngoan nhé, cũng rất đáng yêu nha, rốt cuộc là chỗ nào không đúng.
Hắn nhất định phải vạch trần đại sư trà nghệ không biết xấu hổ này.