Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chương 38
Chương 38
Sáng sớm hôm sau, Bạch Phi cảm nhận được hơi thở trong trẻo dán ở sau lưng, xoay người đang muốn đẩy người phía sau ra, đối diện với đôi mắt sáng màu vừa mở ra ngây ngẩn cả người.
Nằm ở phía sau anh không phải Côi Tể, mà là một nam giới hình thể giữa thiếu niên và trưởng thành, tóc bạc ngang eo xõa xuống.
Ngũ quan tinh xảo giống như điêu khắc, mỗi một phần đều vừa vặn, một đôi đồng tử màu xám vô cùng nhạt, dưới ánh sáng chiếu xuống, đáy mắt như là phủ một tầng tuyết trắng xóa.
Cả người kiêu căng và trong trẻo nhưng lại có cảm giác lạnh lùng.
Bạch Phi có chút khó tin mở miệng: “Diệp Tử?
Diệp Hoài đứng dậy, đối mặt với Bạch Phi, gật đầu.
Hạ Nhiên Chi lúc này cũng đứng lên, nhìn thấy Diệp Hoài bên cạnh, biểu tình như gặp quỷ: “Đây… Đây là ai?”
Bạch Phi thấy có người phản ứng còn khoa trương hơn cả mình, cười nói: “Diệp Tử biến thành linh thực cậu không nhận ra sao?”
“Tôi cảm thấy sau này đế quốc có thể nghiên cứu phương diện này, để một loạt hệ trị liệu ngủ cùng một chỗ, lo gì không dưỡng ra được linh thực.”
Mặc dù cũng là một cách, nhưng làm sao nghe có vẻ lạ.
“Bất quá linh thực bình thường sinh ra đều bắt đầu từ thằng nhóc con, Diệp Tử hơi to nha.” Hạ Nhiên Chi trước sau trái phải, mới lạ đánh giá Diệp Hoài.
“Cậu quên Diệp Tử không tính là thực vật sao, chỉ là thực vật phỏng sinh biến dị.” Bạch Phi nói.
Hạ Nhiên Chi: “Vậy thì càng kỳ quái! Thực vật phỏng sinh biến dị đã rất kỳ quái, lại còn có thể nuôi ra linh thực, cửa lớn thế giới mới lại bị mở ra.”
“Nhưng mà.” Bạch Phi cẩn thận quan sát mặt Diệp Hoài một chút, vuốt cằm nói, “Sao cứ cảm thấy khuôn mặt này của Diệp Tử hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Diệp Hoài có chút chột dạ đem ánh mắt từ trên người Bạch Phi thu hồi lại.
Lúc trước, lần đó hóa thành hình người, cạuche dấu màu tóc và đôi đồng tử thật của chính mình, nhưng lúc này đây cậu lại không hề che dấu, thay đổi duy nhất chính là đem hình thể thu nhỏ lại một chút.
Hình thể vốn cao hơn Bạch Phi một cái đầu, nhưng bây giờ đứng lên thấp hơn Bạch Phi nửa cái đầu.
Nhìn tổng thể thì không nhận ra.
Lần trước là cậu bị động hóa thành hình người, dưới tình thế cấp bách không nghĩ ra làm sao đối mặt Bạch Phi, nhưng lúc này đây là chính cậu chủ động.
Bởi vì chung quanh nhân loại cùng linh thực yêu thích Bạch Phi thật sự là quá nhiều, hơn nữa cậu đến dáng vẻ đáng yêu cũng không có.
Phải dùng chân thân thể hiện một chút cảm giác tồn tại.
Bạch Phi không ngờ đến Diệp Tử bình thường thích làm nũng lăn lộn dính lấy cậu, biến thành linh thực lại là một bộ dáng lãnh đạm.
“A, đây là ai?” Thanh âm Hạ Nhiên Chi lại vang lên.
Bạch Phi theo tầm mắt Hạ Nhiên Chi nhìn về phía người đứng ở góc phòng, đứng bên cạnh Tiểu Thời là một thiếu niên không cao bằng cậu, mái tóc màu hồng nhạt mười phần chú ý.
“Côi Tể?” Rất hiển nhiên Hạ Nhiên Chi cũng nhận ra, ngạc nhiên chạy tới vây quanh Côi Tể một vòng, “Khiếp sợ, hai ta ngủ còn có thể ngủ ra loại hiệu quả này, linh thực cũng có thể một đêm lớn lên.”
Mí mắt Bạch Phi giật giật, vô cùng muốn Hạ Nhiên ngậm miệng, tốt nhất không nên nhắc đến hai chữ ngủ nữa.
Sự náo nhiệt ở phòng Bạch Phi đã hấp dẫn ba người khác, lại thấy Diệp Tử được dưỡng thành linh thực và Côi Tể lớn lên, sau khi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, liền cùng nhau ăn điểm tâm, xuống lầu chuẩn bị xuất phát.
Ngày hôm qua nóc xe bị đâm một lỗ thì không thể lái nữa, vì thế mấy người lại lấy một chiếc xe gần đó.
Xe mới lớn hơn một chút, thêm một loạt chỗ ngồi, cho dù ba linh thực không nhỏ, toàn bộ xe cũng đủ chỗ ngồi.
Bọn họ tiếp tục đi vào sâu trong thành phố, chạy đại khái hai mươi phút.
Hạ Nhiên Chi cầm máy cảm ứng ô nhiễm kêu lên: “Cẩn thận một chút, ở gần đây có một điểm, màu đỏ này sắp đầy rồi.
Bạch Phi chậm rãi đi về phía trước, mấy người khác trong xe cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh.
Chung quanh không có gì dị thường, ngay cả một sinh vật sống cũng không nhìn thấy, lại đi về phía trước, bọn họ nhìn thấy trung tâm thành phố có một tòa tháp.
Tòa tháp cao hơn những tòa nhà khác ở xung quanh, hơn nữa lấy tòa tháp làm trung tâm, một vòng kiến trúc gần đó toàn bộ sụp đổ, ngay cả phế tích sụp đổ cũng bị quét sạch sẽ, chỉ có từ những bức tường đổ nát lẻ tẻ mới có thể nhìn ra nơi này từng là kiến trúc.
Bạch Phi dừng xe ở bên đường thành phố, đoàn người bọn họ xuống xe, từng bước bước lên đống đổ nát gần tòa tháp.
Dưới đáy tòa tháp có một cánh cửa, cánh cửa ban đầu đã sớm không thấy, chỉ để lại một lỗ hổng tối om.
Bên trong cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng máy dò trên tay Hạ Nhiên Chi lại nhắc nhở bọn họ, bên trong có thứ gì đó.
Càng tới gần tòa tháp, mấy người bọn họ càng cẩn thận, nhưng tòa tháp lại hết sức yên tĩnh.
Những thứ bên trong thật yên tĩnh.
Đợi bọn họ phân tán, sắp đến gần cửa tháp thì biến cố phát sinh.
Có thứ gì đó từ cửa tòa tháp chui ra, đánh úp về phía bọn họ, mấy người đều có chuẩn bị, toàn bộ né tránh.
Thứ này đánh một cái, rất nhanh chui trở về.
Nhanh đến nỗi người ta không thấy rõ rốt cuộc là cái gì.
“Đùa gì chứ, vậy mà lại là rùa đen rụt đầu à.” Hạ Nhiên Chi mắng, vừa mới bất ngờ một chút, làm cậu hoảng sợ.
Bạch Phi: “Lui ra sau, chúng ta tạm thời rời khỏi phạm vi công kích của nó.”
Sau đó mấy người toàn bộ cấp tốc rút lui.
Thứ ở bên trong nhìn thấy thức ăn đến miệng sắp chạy mất, không kiềm chế được nhanh chóng đi ra, tấn công vào chỗ yếu nhất.
Hạ Nhiên Chi nhìn thấy thứ trong tòa tháp lại một lần nữa đi ra, chạy thẳng đến cậu, hai bên đầu lâu dài chừng nửa mét có rất nhiều mắt kép đang động đậy, há miệng rộng xông thẳng về phía cậu.
Không hề nghĩ ngợi, Hạ Nhiên Chi từ trong không gian nhanh chóng lấy ra một vật thể hình quả cầu, ném vào trong miệng đang mở.
Mấy người đứng ở gần cũng thấy rõ toàn cảnh, là một con rết biến dị hình thể rất lớn, trên mỗi một kết tiết đều có một đôi chân thép sắc bén, trên đầu phía trước có hai xúc tu có độc.
Cũng không biết Hạ Nhiên Chi ném cái gì, sau khi vào đến miệng con rết, con rết lớn dừng lại một giây, tiếp theo lắc lư trái phải, biên độ cực lớn, thiếu chút nữa quét đến bên cạnh Tang Mạt.
“Cậu ném cho nó thứ gì?” Tang Mạt tránh thoát con rết, hỏi Hạ Nhiên Chi.
Hạ Nhiên Chi: “Tôi tự làm năng lượng cầu công kích, vẫn là linh cảm đội trưởng cho tôi.”
Mấy người bọn họ thối lui đến rìa phế tích, nhìn con rết khôi phục, nhào về phía bọn họ, lại vừa vặn dừng lại ở rìa.
Thử đi về phía trước vài lần, lại chỉ có thể nghe thấy tiếng chấn động của tòa tháp.
Cuối cùng, con rết đành phải buông tha, lại chui trở về.
Lúc này, bọn họ đều hiểu tại sao một vòng kiến trúc gần tòa tháp sụp đổ, nhưng chỉ có một vòng này.
Bởi vì vòng này mới là phạm vi hoạt động của rết.
Hàn Kỳ Đàm: “Nó bị kẹt trong tòa tháp, xem ra tòa tháp này có vẻ là kiến trúc kiên cố nhất của thành phố này.”
Lê Văn: “Bất quá kìm không được bao lâu, các cậu xem chỗ tiếp nối mặt đất đã có vết nứt, thêm một chút thời gian hoặc thêm một chút ngoại lực, nó sẽ được thả ra.”
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, mau đi xử nó!” Hạ Nhiên Chi nắm tay, “Nó thật sự là xấu đến mức khó chịu, phải xử lý.”
Lại bị Bạch Phi ngăn lại: “Không vội, tôi cảm thấy chúng ta có thể thả nó ra.”
Bốn người còn lại: !
Lê Văn nhanh chóng phản ứng: “Có thể thử xem.”
Ba người khác: “Sao lại có thể thử, thôi kệ đi, thử thì thử.”
Vì thế, Hạ Nhiên Chi từ trữ vật không gian của anh móc ra mười mấy quả cầu nén năng lượng: “Hàng tồn của tôi, một ngày sau xin các vị đại ca bảo vệ ta được không?”
Hàn Kỳ Đàm: “Không thành vấn đề, tôi bảo vệ cậu.”
Hạ Nhiên Chi dùng năng lượng cơ sở của chính mình để cải tạo, đều là đem năng lượng nén thành viên cầu, sau lại là quá trình phóng thích.
Chẳng qua nén năng lượng đối với người sử dụng có yêu cầu, Hạ Nhiên Chi không dùng được năng lượng đẳng cấp cao hơn, cho nên cậu cải tạo một chút, để cho người có tinh thần lực đẳng cấp cao tự mình đem năng lượng nén lại, bỏ vào trong thiết bị cậu làm, cậu chỉ cần ném ra là được.
Lúc trước trận đấu, cậu khó khăn vất vả bám dính lấy mấy vị đại ca có tinh thần lực cấp A, để giúp cậu rót đầy mười mấy cái trang bị, hiện tại toàn bộ đều lấy ra, dùng để đánh con rết lớn bị ô nhiễm ở bên trong tháp.
Thế giới thật đúng là kỳ ảo.
“Chúng ta lấy tòa tháp làm tâm, anh Lê ném hướng mười giờ, A Đạm ném hướng một giờ, Tang Mạt ném hướng bốn giờ, Nhiên Chi cậu ném hướng sáu giờ, Diệp Tử, Tiểu Thời, Côi Tể các ngươi cầm ném về phía nền tháp là được rồi, tôi hô một hai ba, chúng ta nhắm vào vị trí ném.” Bạch Phi nói, “Ném xong liền lấy tốc độ nhanh nhất trở vào trong xe, biết không?”
“Một, hai, ba, bắt đầu.”
Mấy người nghe được mệnh lệnh, lập tức hướng vị trí của mình ném ra quả cầu năng lượng, ném xong không chút lưu luyến quay đầu chạy về hướng trong xe.
Sau khi lên xe, Bạch Phi trực tiếp lái xe quay đầu, trong kính chiếu hậu nhìn thấy tòa nhà hình tháp lung lay sắp đổ bị nổ, sau khi con rết chui ra tòa tháp cuối cùng cũng ầm ầm sụp đổ.
Bạch Phi đạp chân ga đến cùng, dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ mà chạy thật nhanh.
Con rết đại khái là bị nhốt rất lâu, lúc đi ra đuổi theo xe của đám Bạch Phi, rõ ràng còn không biết cách dùng trăm chân của nó.
Thích ứng một hồi lâu, mới bắt đầu quen dần rồi đuổi theo sau xe.
“So với con kiến hôm qua thoải mái hơn nhiều.” Hàn Kỳ Đàm nhìn thoáng qua tình cảnh phía sau xe nói.
Hạ Nhiên Chi nhìn tuyến đường Bạch Phi tiến lên, đôi mắt chợt lóe: “Ôi mẹ ơi, không lẽ cậu muốn đưa nó đến chỗ tổ kiến đấy chứ.”