Mẹ Đơn Thân Đụng Độ Thẳng Nam - Chương 3
“Mẹ ơi, tối nay mình ăn mì ý sốt thịt bò được không?” Bông ngước đôi mắt to tròn lên khẽ hỏi mẹ.
“Đương nhiên rồi, Bông của mẹ thích ăn gì chúng ta sẽ ăn đó” Cô nhanh chóng đồng ý, bé con của cô chắc lại nghe bạn nào trong lớp kể nhà nó mới ăn món này rồi.
“Hay quá, mình mua thật nhiều nha mẹ, con sẽ ăn no căng bụng luôn. Hôm nay bạn Bin kể ba bạn ấy làm cho cả nhà ăn, không phải con nhớ ba đâu, chỉ là bạn ấy kể thịt bò quá ít chỉ toàn cà chua thôi”
“Được. vậy chúng ta sẽ mua nhiều thịt bò cho Bông ăn thỏa thích luôn.” Cô cụp mắt che đi nỗi xót xa.
Tối hôm ấy hai mẹ con vui vẻ ăn và dọn dẹp nhà cửa, cô sợ con buồn nên sau khi ăn đề nghị xuống dưới sân chơi. Lúc hai mẹ con khóa cửa ra ngoài thì thấy phòng bên cạnh có người chuyển đến.
“Oa, mẹ ơi, chúng ta sắp có hàng xóm mới rồi. Một lát chúng ta qua chào hỏi nha mẹ”
“Được, Bông của mẹ thật hiểu chuyện, còn biết chào hỏi nữa”
“Lúc trước hàng xóm là nhà bạn Bắp, bạn chuyển đi con rất buồn đó. Hy vọng nhà này cũng có bạn mới chơi với con.”
“Nhưng giờ họ chắc đang chuyển nhà bận rộn, khi khác chúng ta qua chào hỏi nha.” Nhìn nhân viên chuyển nhà ra ra vào vào cô đoán đây chắc là đại gia đình, nhiều đồ quá đi mất.
Khi đến thang máy thì hai mẹ con suýt đụng một chàng trai đang bưng đồ lên, chàng trai trông khá trẻ, cô theo bản năng gật đầu xem như chào hỏi, con gái cô thì cười toe toét chào hỏi, vậy mà anh ta như không nghe thấy lạnh lùng nhìn lạnh lùng đi thẳng. Lần gặp đầu tiên, âm điểm.
Ở trong thang máy:
“Mẹ ơi chú hồi nãy trông đẹp trai quá”
“Con biết thế nào là đẹp trai à” Cô buồn cười hỏi. Nhưng nhớ đến thái độ bất lịch sự lúc nãy cô vội dặn con
“Nhưng con không được như chú ấy nhé, gặp ai thì cũng nên vui vẻ chào hỏi, nếu người lớn hơn thì phải thật lễ phép.”
“Bông biết mà, con là đứa trẻ ngoan nhất chung cư này, bà Ngô nói vậy đấy”
“Ừ Bông của mẹ rất ngoan” Cô vui vẻ.
Sau khi vui chơi hai mẹ con về phòng, lúc đi ngang nhà hàng xóm mới mẹ con cô còn thấy anh ta đang lau chùi bên trong. Chưa kịp nói gì, Bông đã nhanh chân chạy đến ngay cửa:
“Chào chú, chú đang lau nhà sao, mẹ con con ở ngay phòng bên cạnh đấy”
“Ừm, chào cháu, chú hôm nay mới chuyển đến.” Anh chàng cũng không lạnh lùng như hồi nãy mà hòa nhã chào hỏi, còn khẽ liếc nhìn rồi gật đầu chào cô.. Cô nghĩ có khi nào lúc nãy anh ta không thấy mẹ con cô không.
“Chú ơi, con của chú đâu?” Hàng xóm cũ là một gia đình hai con, mà trong chung cư thông thường cũng toàn gia đình, thêm nữa nãy cô thấy nhiều đồ nên cũng nói với bé rằng có thể đây là đại gia đình. Không ngờ Bông vừa hỏi thì chàng trai lúng túng:
“Chú ở một mình, chưa có con, cũng chưa có vợ.” Chàng trai nói, câu cuối còn hơi đỏ mặt nhìn cô, hóa ra là một thẳng nam.
“Chúng tôi ở ngay nhà bên cạnh, sau này gặp lại.” Cô thấy con gái thất vọng thì nói nhanh rồi cho con chào anh ta về nhà. Nói vậy thôi chứ một người là mẹ đơn thân, một người là thẳng nam thì cô đoán họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Nhưng cô đã nhầm.
Vậy mà không ngờ họ lại gặp lại sớm như vậy. Chuyện là tối qua hai mẹ con ăn mì sốt thịt nên bữa sáng cô ăn tạm bánh mì ven đường, còn bữa trưa phải đặt giao hàng đến. Cô đã trang điểm và mặc trang phục hầu gái Nhật Bản cực kỳ gợi cảm, hôm nay cô định giữ nguyên lớp makeup và trang phục nghỉ trưa để chiều có thêm cảm giác viết truyện, lúc đồ ăn giao đến cô cũng dặn họ treo ở cửa rồi đi. Ai ngờ lúc cô mở cửa lấy đồ ăn lại đụng mặc anh chàng hàng xóm vừa ra ngoài trở về.
Hai người đứng hình 5 giây, cô nhanh chóng bày ra dáng vẻ bad girl, khẽ nháy mắt:
“Chào anh trai”
Cô từng luyện tập vô số lần để hai hình ảnh của bản thân tương phản nhau một cách rõ rệt, khi là mẹ sẽ là một bà mẹ hiền diệu, ít nói, hay cười nhẹ, giọng nói cũng nhẹ, sau khi trang điểm thì ngược lại, là một bad girl chính hiệu, giọng nói quyến rũ, tính cách dạn dĩ, phóng khoáng. Luyện tập nhiều đến mức cô sợ bản thân sẽ bị tâm thần phân liệt mất. Nên lúc này thấy anh cô bày ra bộ dáng đã luyện tập kĩ. Chẳng qua cô còn chưa kịp nói thêm vài câu trêu ghẹo thì anh chàng kia đã như gặp phải thú dữ mà trừng mắt cô xong vội vàng mở cửa, vào nhà, rầm, cô còn như tiếng khóa cửa rõ ràng, đáng sợ vậy sao, cô cười tự giễu, cô còn thấy đáng sợ chính mình đây.