MẸ TÔI RẤT THÍCH BUÔN CHUYỆN - Chương
1
Việc mẹ tôi hay “rò rỉ thông tin” đã được cả nhà tôi công nhận.
Bà thích kể lể mọi chuyện với người khác, từ chuyện nhỏ trong gia đình đến những mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu. Thậm chí, bà còn kể với người khác về cái quần lót rách của bố tôi.
Vì chuyện này, bố tôi đã cãi nhau với bà không biết bao nhiêu lần, dặn bà có thể tán gẫu, nhưng đừng tiết lộ chuyện gia đình cho người ngoài.
Bà luôn khẳng định mình không làm thế, chỉ là nói chuyện phiếm chút thôi.
Nhưng mỗi lần nhà có chuyện gì, không cần đợi đến tối, cả khu phố đã biết.
Tôi thực sự không thích tính cách này của bà.
Nhưng bà là mẹ tôi, tôi có thể làm gì đây, chỉ biết nhẫn nhịn.
Không ngờ rằng dù tôi đã cẩn thận, chuyện vẫn xảy ra.
Hôm nay sau khi tan làm, vì công việc quá mệt mỏi, tôi buột miệng than thở một câu.
Không ngờ rằng chỉ một câu nói như vậy, mẹ tôi lại kể cho hàng xóm nghe.
Ngày hôm sau, tôi nghe người ta bàn tán sau lưng rằng tôi hay phàn nàn.
Lúc đó, tôi đã cảm thấy không ổn, về đến nhà liền hỏi bố mẹ có ai đã kể lại những lời tôi nói không.
Cả hai đều lắc đầu.
“Làm sao được, bố đâu có ra ngoài nói về con, chuyện này lớn nhỏ tùy theo, nếu bị người có ý đồ lợi dụng thì hỏng bét.”
Bố tôi là người trả lời đầu tiên, nhưng sau câu nói đó, dường như ông nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn mẹ:
“Còn em? Em có kể gì với người khác không?”
“Em? Không mà!”
Mẹ tôi lập tức phủ nhận: “Làm sao em có thể đi nói bậy bên ngoài, em không làm chuyện đó! Anh đừng vu khống em!”
Bà phủ nhận kịch liệt, tỏ vẻ rất khó chịu khi bị hai cha con tôi nghi ngờ.
Nhưng liên tưởng đến những chuyện bà từng làm, tôi không thể không hỏi thêm một câu:
“Mẹ, chuyện này không phải đùa. Trưởng phòng của con hiện tại rất tin tưởng con, nếu bà ấy nghỉ hưu, khả năng lớn là con sẽ được thăng chức, mẹ đừng phá hoại con nhé, con cầu xin mẹ.”
Câu nói này tôi đã nói bằng giọng điệu rất hạ mình, vì tôi biết chuyện này chắc chắn là do bà kể ra.
Em trai tôi đang học ở tỉnh khác, trong nhà chỉ có ba người chúng tôi.
Bố tôi dạo này cũng bận rộn bên ngoài, không ở nhà thường xuyên, chỉ có bà là người hay kể chuyện với hàng xóm.
Vì vậy, tôi thực sự xin bà, cầu xin bà đừng kể ra nữa, coi như thương xót tôi đã mệt mỏi vì làm thêm giờ.
Nhưng không ngờ rằng, câu nói này vừa dứt, bà lại nổi giận.
“Tại sao con lại cứ khăng khăng là mẹ đã nói ra!”
“Hễ có chuyện không hay là con lại đổ cho mẹ! Mẹ chỉ biết ăn không ngồi rồi hay sao mà miệng lại rộng thế! Suốt ngày nghi ngờ mẹ, mẹ là phạm nhân hay nô lệ của nhà này sao!”
“Mấy người ai cũng như thế! Không cần nghĩ cũng đổ hết mọi chuyện lên đầu mẹ, ai biết được là con tự nói lỡ miệng bên ngoài mà không biết, sao lại trách mẹ!”
Bà hét rất to, có thể nói là rất kích động.
Tôi và bố đều bị tiếng hét bất ngờ của bà làm cho hoảng sợ, thấy mắt bà đỏ hoe, tôi và bố lập tức xin lỗi.
Thấy chúng tôi thành tâm và liên tục dỗ dành, bà mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng bà vẫn bắt tôi thề rằng sau này không được vô cớ nghi ngờ bà nữa.
Để bà vui lòng, tôi đương nhiên phải làm theo.
“Con thề, thề rằng sau này nếu có chuyện gì cũng sẽ không nghi ngờ mẹ đầu tiên.”
Giơ tay phải lên, tôi thốt ra lời thề với vẻ bất lực: “Nếu không, trời đánh thánh đâm.”
“Thế mới đúng chứ!”
Bà cười vui vẻ, những nếp nhăn trên khóe mắt dường như cũng giãn ra.
“Nhưng mà…”
Cười được nửa chừng, bà lại hơi lưỡng lự:
“Có thật là nghiêm trọng đến vậy không, chẳng phải chỉ là vài câu chuyện phiếm thôi sao, trưởng phòng của con lại nhỏ nhen thế à.”
“Chuyện này không phải là nhỏ nhen hay không.”
Tôi thở dài: “Than thở vì làm thêm thì không đáng kể, vấn đề là bí mật gì cũng không giữ được, truyền ra khắp nơi, lãnh đạo nào mà thích kiểu nhân viên như thế chứ.”
“Vậy à…”
Mẹ tôi không nói gì thêm.
Tôi nghĩ rằng chuyện này đã qua rồi.
Dù sự việc có diễn biến thế nào, sau một tuần cũng nên lắng xuống.
Dù sao, nếu chỉ là chuyện tán gẫu, khoảng thời gian này cũng đủ làm người nói chán nản, nhưng tôi đã nghĩ quá đơn giản.
Cũng như đã đánh giá thấp sự tàn ác của con người.