MẸ TÔI RẤT THÍCH BUÔN CHUYỆN - Chương 5
5
Sau nhiều lần không nhận được thái độ tốt từ tôi, mẹ tôi bùng nổ.
Hôm đó, trong bữa ăn, bà bất ngờ hất tung cả bàn thức ăn, nước canh văng tung tóe khắp nơi, tường cũng bị bắn đầy.
Tôi ngồi yên, không biểu lộ cảm xúc, lấy khăn giấy lau nước canh trên mặt, không có bất kỳ phản ứng nào trước sự tức giận của bà.
Mãi đến khi tôi đứng dậy định về phòng, mẹ mới hét lên sau lưng tôi:
“Con còn định giữ cái thái độ c//hế//t tiệt đó đến bao giờ!”
“Mẹ đã xin lỗi con rồi, đã nói xin lỗi con rồi, con còn muốn gì nữa! Phải để mẹ quỳ xuống con mới chịu tha thứ đúng không!”
“Mẹ sinh con, nuôi con bao nhiêu năm nay dễ dàng sao, con cũng như bố con, chỉ biết chi li tính toán! Chỉ biết giữ mãi một chuyện mà hận thù!”
“Mẹ đã làm gì có lỗi với con, mà con lại đối xử với mẹ như vậy!”
Bà vừa mắng vừa kéo tay tôi, không buông, nhất định bắt tôi phải cho bà một câu trả lời hôm nay.
Tôi mệt rồi, thực sự mệt rồi.
Không còn chút sức lực nào để tranh cãi với bà nữa.
Thấy bà càng ngày càng mạnh tay, tôi kéo tay áo lên, cười nhạt: “Mẹ, con không muốn nói chuyện này với mẹ, mẹ buông tay ra.”
“Có gì mẹ nói với bố, con là phận con cái, không có tư cách chỉ trích mẹ, mẹ có gì đợi bố về rồi nói.”
Tôi không còn sức để tranh cãi, cũng không còn năng lượng để bàn cãi điều gì nữa.
Bà sẽ không nghe đâu, giống như việc bà chưa bao giờ sửa được tật nhiều chuyện.
Nhưng rõ ràng bà không nghĩ vậy, thấy tôi không muốn đối mặt với lời nói của bà, cơn giận của bà lại bùng lên.
“Mẹ quỳ xuống được chưa, con chỉ muốn thấy mẹ xin lỗi đúng không, mẹ quỳ xuống rồi đủ chưa, chưa đủ thì mẹ lạy con luôn!”
Bà vừa nói vừa định cúi người, tôi không chịu nổi nữa, bùng nổ:
“Đây là xin lỗi sao! Đây là mẹ muốn ép con phải tha thứ! Mẹ dùng đạo lý, dùng hiếu đạo để ép con phải tha thứ!”
“Mẹ không hề nghĩ mình sai! Mẹ làm như vậy hoàn toàn vì mấy ngày nay bố và con không thèm đếm xỉa đến mẹ, mẹ không chịu nổi nên mới nhận lỗi với con!”
“Mẹ đâu có cảm thấy mình làm sai, mẹ chỉ muốn đóng vai nạn nhân để tất cả mọi người thấy! Để thấy con gái mẹ bất hiếu thế nào, dám không tha thứ cho mẹ, dám bắt mẹ phải quỳ xuống, mẹ muốn con c//hế//t mới vừa lòng đúng không!”
Càng hét, tôi càng cảm thấy đau lòng, tôi ở trong căn nhà này mà cảm giác như muốn phát điên!
Nhìn khuôn mặt vô cảm của mẹ, tôi chỉ muốn đập phá cả căn nhà.
“Làm sao mẹ có thể sai được, sai là chúng tôi, sai là cả thế giới! Nói chuyện phiếm thì sao, ngay cả việc mẹ đưa mật khẩu thẻ ngân hàng của gia đình ra ngoài thì cũng đúng!”
“Đi đi! Đi mà nói! Nói cho cả khu này biết mật khẩu két sắt của nhà mình, nói đi!”
Tôi phát điên, nghĩ gì nói nấy, không quan tâm đến lý trí nữa.
Mẹ tôi ngẩn người nhìn tôi, cái đầu gối của bà khựng lại không thể cúi xuống, cả người không biết nên làm gì nữa.
Thấy vậy, tôi cười khẩy, hất tay bà ra, quay người đóng sầm cửa phòng, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tôi không thể quản được bà, bà cũng nghĩ rằng tôi không có tư cách quản bà.
Ở cái nơi tồi tệ này không sống được thì tôi đi, để bà ở nhà một mình mà lảm nhảm, muốn lảm nhảm bao lâu cũng được!