MẸ TÔI RẤT THÍCH BUÔN CHUYỆN - Chương 6
6
Nghĩ đến đây, tôi lập tức gọi cho em trai đang học trong trường, kể cho nó nghe chuyện nhà, nhắc nó đừng kể gì cho mẹ, phải cẩn thận lấy bài học từ tôi.
Em trai tôi cho rằng tôi đang làm quá, còn nói rằng nếu tôi dọn đi như thế sẽ làm tổn thương mẹ.
“Nhưng nếu không dọn đi, người bị tổn thương là chị đấy!”
Tôi khuyên nhủ nó: “Chị đã đưa ra bài học của mình, em tự mà suy nghĩ, đừng nói chị không nhắc em.”
“Này! Chị nói thế là quá rồi đấy, bà ấy là mẹ chúng ta mà, mẹ có thể hại chúng ta sao!”
Em trai tôi không đồng tình, rõ ràng là nó không để lời tôi vào lòng.
Chỉ là rất nhanh, em trai tôi đã hối hận.
Vì cái miệng hay buôn chuyện của mẹ bắt đầu nhắm vào nó.
Em trai tôi là một người rất có kế hoạch.
Sau khi tốt nghiệp, nó nhanh chóng sắp xếp cho mình việc thi công chức, vì nó cảm thấy công việc nhà nước vẫn ổn định hơn.
Điều này không có gì đáng trách.
Thêm vào đó, ngành nghề trong vài năm qua không mấy khởi sắc, nên nó nghĩ rằng bám lấy công việc nhà nước vẫn tốt hơn.
Và quả thực, nó rất giỏi. Không chỉ vượt qua kỳ thi viết một cách dễ dàng mà còn đạt điểm số cao nhất.
Sau khi vượt qua phỏng vấn, nó hào hứng gọi điện cho tôi, nói rằng mình đã trúng tuyển, từ nay sẽ có một công việc ổn định.
Tôi cười chúc mừng nó: “Giỏi lắm em trai, em muốn gì, chị sẽ mua quà cho em mừng thành công!”
“Không cần đâu!”
Nó vội từ chối: “Thi xong chưa tính, bây giờ mới là giai đoạn quan trọng, phải qua được bước xác minh lý lịch, công khai mới được, lúc này phải khiêm tốn là trên hết.”
“Xem ra em cũng biết giữ gìn đấy.”
Tôi khen nó thận trọng, nhưng rồi tôi nhanh chóng nghĩ đến một việc quan trọng, đó là nhắc nó nhất định không được tiết lộ, đặc biệt là không được nói với mẹ.
Nếu có nói cũng phải đợi sau khi mọi chuyện đã yên ổn, tuyệt đối không được báo trước với bà, tránh làm hỏng chuyện.
Em trai tôi miệng thì bảo sẽ cẩn thận chú ý, nhưng trong lòng nó nghĩ gì tôi không biết.
Tôi chỉ biết cuối cùng nó bị loại, ngay trong giai đoạn công khai thông tin.
Lúc nghe tin này, phản ứng đầu tiên của tôi là có người đang chơi khăm nó, vì những trường hợp như vậy không hiếm gặp.
Phản ứng thứ hai là đoán xem người đó là ai.
Vì chuyện này, tôi đã đặc biệt về nhà, hỏi em trai đang buồn rầu khóc thầm trong phòng xem có biết chuyện gì xảy ra không.
Em trai tôi nói nó biết.
“Lúc em ra khỏi phòng phỏng vấn, gặp một người cứ hỏi han tình hình của em, muốn bắt chuyện, làm quen nhưng em không quan tâm.”
“Sau đó, có bạn học vẫn đang học cao học ở trường nói với em rằng có người đến trường điều tra về em, thậm chí người đó còn tìm gặp thầy cô để hỏi về em.”
“Chị có biết không…”
Em tôi cay đắng lau mặt: “Em bị loại vì lý do hành vi cá nhân không đứng đắn, nói em ở trường quen nhiều bạn gái, bắt cá nhiều tay, nhưng em đâu có!”
“Em từ nhỏ đến giờ còn chưa nắm tay bạn gái nào mà!”
Nó càng nói càng tức giận, cả người trở nên mất kiểm soát, gần như phát điên.
Tôi an ủi vài câu nhưng bị nó trong cơn tức giận đuổi ra khỏi phòng, nói muốn ở một mình để bình tĩnh lại.