MẸ TÔI RẤT THÍCH BUÔN CHUYỆN - Chương 8
8
Tin nhắn vẫn liên tục hiện lên từng dòng từng dòng, em trai nhìn những dòng chữ đó, nước mắt không ngừng tuôn rơi:
“Không chỉ vậy đâu, đúng không? Có phải mẹ còn kết bạn với người ta, rồi gửi cho họ một số bức ảnh trước đây của con nữa?”
“…”
Mẹ tôi im lặng.
Và sự im lặng đó khiến tất cả mọi người trong phòng đều nổi giận.
Tôi ôm lấy ngực, không biết phải nói gì, quá tức giận, thực sự là quá tức giận.
Việc làm hại người thân kiểu này, mẹ tôi đúng là một kẻ thành thạo, tôi chẳng biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào.
Còn em trai tôi thì điên thật rồi, khi thi cử thì đầy tự tin và kiêu hãnh, giờ đây lại rơi vào trạng thái cuồng loạn.
Nó vừa khóc vừa la hét, đầu tựa vào cửa kính mà khóc đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Cảm giác bị chính người thân đâm sau lưng, nó thực sự không thể chấp nhận nổi.
Hay nói đúng hơn, ai ở vào hoàn cảnh đó cũng không thể chấp nhận được.
Nhìn mẹ tôi bối rối không thể biện minh, bố tôi chỉ hỏi một câu: “Tại sao?”
Giọng ông từ yếu ớt trở nên gay gắt: “Sao mà bà phải lắm lời như thế!!!”
“Không nói ra thì c//hế//t sao!!!”
“Không nói với người khác thì c//hế//t à!!!”
“Bà còn kết bạn với người ta trên WeChat, rồi để họ cầm ảnh của bà đi tìm hiểu chuyện ở trường, bà đã nói những gì với họ!!!”
“Lại khoe khoang chứ gì, cả ngày không có việc gì làm thì không kêu ca thì lại khoe khoang không ngừng nghỉ đúng không!!”
“Tử Hàn đã nói cả nghìn lần rồi là phải kín miệng kín miệng, bà để đầu óc ở đâu!!”
Không thể chịu đựng được nữa, bố tôi giật lấy cái xẻng trong tay mẹ, ném xuống đất, đá lật cái thùng rác bên cạnh, cả người rơi vào trạng thái cuồng loạn.
Nghe đến mức chóng mặt, tôi ngồi thụp xuống đất, ôm đầu không biết phải nói gì.
Còn em trai thì như bị ám ảnh, nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn trên điện thoại, nước mắt lăn dài.
Vừa bước vào xã hội đã gặp phải sự thử thách đầy hiểm ác của lòng người, tôi không biết em trai phải mất bao lâu mới có thể bình tâm lại.
Tôi chỉ có thể an ủi nó, bảo đừng buồn, nếu không được thì ra ngoài làm việc, thật ra môi trường nhà nước cũng rất cạnh tranh, đi làm tự do vẫn tốt hơn.
Em trai tôi cũng hiểu điều đó, nhưng nó vẫn ôm mặt khóc nức nở: “Nhưng em không cam lòng…”
Nó nói: “Nếu em không qua được kỳ thi viết hay phỏng vấn, em đã chấp nhận. Nhưng em đã vượt qua tất cả ngay lần đầu!”
“Em đã làm gì sai chứ, tại sao lại đối xử với em như vậy!”
“Mẹ!”
Em trai tôi đỏ mắt nhìn mẹ: “Mẹ nói đi, con đã làm gì sai, tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy!”
“Mẹ không biết… thật sự không biết…”
Mẹ tôi đứng đó, mặt trắng bệch: “Mẹ thật sự không biết…”
“Mẹ thấy hắn có vẻ dễ mến, không kiềm được mà nói thêm vài câu. Mẹ nói rằng có nhiều cô gái thích con ở trường, có nhiều người theo đuổi con, rồi mẹ còn lục lại vài bức ảnh con tổ chức sinh nhật ở trường gửi cho hắn xem, mẹ không biết hắn là người xấu. Nếu mẹ biết, làm sao mẹ có thể nói cho hắn chứ.”
“Chuyện này không thể trách mẹ được…”