[Mèo Cam Mập Làm Đại Ca] - Chương1
Gần đây, mèo của tôi thường ra ngoài vào buổi sáng để đánh nhau, rồi tối đến lại trở về nhà với những vết thương, sau đó nó sẽ liếm lông. Một ngày nọ, tôi đột nhiên nghe được tiếng lòng của nó: [Đáng ghét, lần này không phân thắng bại được với con thỏ ngu ngốc đó, lần sau nhất định phải cho nó biết ai mới là đại ca ở khu này!]
Tôi: […]
Mèo mập màu cam uể oải vẫy đuôi rồi nằm xuống: [Nhưng chủ của con thỏ ngu ngốc đó trông cũng khá đẹp trai, không biết anh ấy có ngại không nếu mình ghép đôi với chủ nhân ngu ngốc chỉ có nhan sắc mà không có đầu óc của mình với anh ta.]
Tôi: […] Thật sự cảm ơn, đi đánh nhau mà còn không quên lo lắng cho chuyện trăm năm của người chủ nhân này.
1
Gần đây, mèo của tôi thường ra ngoài vào buổi sáng để đánh nhau, rồi tối đến lại trở về nhà với những vết thương, sau đó nó sẽ liếm lông.
Đây là kết luận mà tôi rút ra sau khi quan sát nó trong ba bốn ngày.
Trước đây, lông của nó rất rậm, bị thương cũng khó nhìn thấy. Mỗi ngày liếm lông xong là ngủ ngay, tôi còn tưởng nó mệt vì chơi đùa.
Nhưng hôm nay tình hình chiến đấu thực sự không tốt lắm, trên người mèo cam mập có một chỗ bị trọc lông.
Nó lầm bầm đi ngang qua tôi, nằm xuống tấm đệm mềm và liếm lông. Hoàn toàn phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của tôi.
Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, tôi nghe thấy tiếng nói từ cơ thể nó.
[Đáng ghét, lần này không phân thắng bại với con thỏ ngu ngốc đó, lần sau nhất định phải cho nó biết ai mới là đại ca ở khu này!]
Tôi: […]
Tôi véo má, nghi ngờ mình vì quá mệt mà sinh ra ảo giác.
Mèo cam mập uể oải vẫy đuôi rồi nằm xuống: [Nhưng chủ của con thỏ ngu ngốc đó trông cũng khá đẹp trai, không biết anh ấy có ngại không nếu mình ghép đôi với chủ nhân ngu ngốc chỉ có nhan sắc mà không có đầu óc của mình với anh ta.]
Tôi: […] Thật sự cảm ơn, đi đánh nhau mà còn không quên lo lắng cho chuyện trăm năm của người chủ nhân này.
Tôi bần thần ngồi xuống ghế sofa, trong ánh mắt nghi ngờ của nó, cuối cùng tôi cũng hiểu ra mình có thể nghe được tiếng lòng của mèo.
Chính xác hơn, là tiếng lòng của nó.
Bởi vì đối với cây xương rồng tôi nuôi và những con mèo hoang dưới lầu, tôi không nghe thấy tiếng động lạ nào cả.
2
Mèo cam mập rất ồn ào, cả đêm nó không ngủ, cứ rì rầm mãi chuyện đánh nhau.
[Khi nó đá mình, mình nên bật lên và cho nó một cú vuốt, thật sai lầm.]
[Mắt nó thật đẹp.]
[Không đúng không đúng, lần sau không thể nương tay nữa. Trình Đại Hổ, mày phải trở thành đại ca của khu này! Không thể mềm lòng như vậy!]
Tôi không thể chịu nổi nữa, lật người quăng cái gối qua: “Im đi! Đêm khuya không ngủ, mẹ mày còn ngủ mà!”
Tiếng lòng ngừng lại một lát, khi tôi mơ màng còn nghe thấy Trình Đại Hổ nói: [Dọa ch.ế.t mèo ta rồi, hóa ra là mơ à.]
Hôm sau, khi tôi ăn sáng và chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Trình Đại Hổ bước đi uể oải tới gần, dường như đang đợi tôi mở cửa để cùng ra ngoài.
Tôi giơ một ngón tay lên lắc lắc trước mặt nó.
“Meo?” Đôi mắt hổ phách to tròn của Trình Đại Hổ hiện lên vẻ bối rối.
Tôi bế nó lên đặt trước gương, để nó nhìn rõ chỗ bị trọc lông trên người mình.
“Meo!”
Trình Đại Hổ đột nhiên xù lông, tiếng lòng dường như có thể xé rách mái nhà.
[Đáng c.h.ế.t con thỏ ngu ngốc, dám vặt lông của tao!]
Tôi nhìn khuôn mặt mập mạp đầy thất vọng của nó suýt bật cười, kìm nén khóe miệng nói: “Hôm nay mày không được ra ngoài.”
Cơ thể Trình Đại Hổ cứng đờ, không tin nổi, kéo chân quần tôi kêu meo meo meo: [Mẹ! Mẹ! Mẹ không thể làm thế! Mẹ có biết hôm nay quan trọng thế nào không? Hôm nay là ngày con quyết đấu với con thỏ đó để trở thành đại ca! Mẹ! Mẹ sắp có một đứa con làm đại ca, mẹ không thể cản con!]
Tôi suýt không kìm được nụ cười, giả vờ không hiểu ý nó: “Được rồi, đừng bám nữa. Mẹ tan làm về sẽ mua thuốc mọc lông cho con.”
“Meo!”
Tôi vuốt ve Trình Đại Hổ ủ rũ, tàn nhẫn đóng cửa lại.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp nó.
Nó trốn ra ngoài từ ban công và đến nhà cô hàng xóm.
Cô ấy tưởng nó chạy lạc, mở cửa cho nó.
Trình Đại Hổ quay đầu cảm động kêu một tiếng.
[Yên tâm đi, khi tôi làm đại ca, nhất định sẽ mang cá hộp nhỏ cho cô.]
3
Khi tôi về nhà, trên cánh cửa đơn nguyên dán một tờ rơi in hình đầu mèo khổng lồ của Trình Đại Hổ.
Trên đó viết rằng con mèo này hành vi xấu xa, vào nhà người khác đánh nhau với thỏ nhà họ, hiện đang bị giam giữ, đợi chủ đến bảo lãnh.
Tôi bị Trình Đại Hổ làm cho tức cười, nhưng vẫn nhận mệnh đi đến địa chỉ trên tờ rơi ở khu bên cạnh.
Tôi sống ở chung cư cao cấp, nhưng khu bên cạnh là những căn biệt thự độc lập đắt đỏ.
Tôi đứng trước cửa, hít thở sâu vài cái, vừa nghĩ về việc phải dạy cho Trình Đại Hổ biết xã hội hiểm ác ra sao, vừa giơ tay nhấn chuông cửa.
Cạch.
Cửa mở từ bên trong.
Tôi cúi đầu, chỉ thấy đôi chân dài được quần jean bao bọc và áo thun trắng.
“Chào anh.” Tôi cười nhẹ, ngẩng đầu lên: “Tôi là chủ của Trình Đại Hổ…”
Chàng trai có khuôn mặt thanh tú, lông mi rũ xuống, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của tôi.
“Trình Đại Hổ?” Chàng trai nhướng mày.
Tôi: “Chính là con mèo mập màu cam đó.”
Chàng trai gật đầu, lùi lại cho tôi vào: “Vào đi.”
“Cứ để giày như vậy vào cũng được.”
Tôi lúng túng ngồi trên ghế sofa, đối diện là Trình Đại Hổ đang giả ch.ế.t.
Trước mặt đột nhiên có một chai coca lạnh, chàng trai lên tiếng: “Tống Bạc Khê.’’
“Trình Hâm.”
Trong lòng chàng trai ôm một con thỏ, trông yếu đuối đáng thương, rúc vào lòng chủ.
Thấy ánh mắt tôi dõi theo, Trình Đại Hổ vọt tới, tiếng lòng vang lên bên tai tôi: [Mẹ đừng tin nó, nó chỉ là con thỏ giả nai thôi! Lúc nó dùng tai vả miệng con đâu có thế này! Mẹ đừng để nó lừa!]
Tôi giữ cổ Trình Đại Hổ, cười với Tống Bạc Khê: “Con thỏ của anh thật đáng yêu.”
Tống Bạc Khê cười nhẹ: “Đừng để nó lừa, nó nghịch lắm.’’
Con thỏ như hiểu, dùng chân sau đạp chủ, lộ ra chỗ lông bị trụi.
Tôi lập tức xin lỗi chân thành: “Thật xin lỗi, con thỏ của anh có bị thương ở đâu không? Tôi có thể đi cùng đến bệnh viện kiểm tra, mọi chi phí tôi sẽ chịu.’’
[Mẹ! Con thỏ này giả vờ đó! Nó còn vặt lông con trọc cả mảng đây này!]
Trình Đại Hổ cố gắng giãy giụa, nhưng bị tôi đè xuống bằng một tay.
4
“Không cần đâu, tôi đã liên hệ với bác sĩ thú y, không có vấn đề gì nghiêm trọng.” Tống Bạc Khê ngừng một chút: “Nhưng con mèo nhà cô…”
“Trình Đại Hổ.” Tôi nói.
Khóe miệng Tống Bạc Khê khẽ nhếch lên một chút rồi lập tức thẳng lại: “Nhưng con mèo nhà cô có lẽ gặp một số vấn đề về tâm lý…”
Tôi: [?]
Tống Bạc Khê: “Lúc nó đánh nhau với con thỏ, không may bị rơi vào bồn vệ sinh của thỏ.”
Tôi: […]
[Á á á á á! Mẹ! Đừng nghe!] Trình Đại Hổ giãy giụa dữ dội, rõ ràng nó đang nhớ lại những chuyện không muốn nghĩ tới. Đuôi nó xù lên.
[Con thỏ đó đánh lén con! Nó còn đạp con vào bồn vệ sinh, mẹ!]
Trình Đại Hổ rúc vào tôi với vẻ mặt ấm ức.
Tôi hít một hơi sâu, tay tôi run lên khi vuốt ve Trình Đại Hổ. Nhìn vào đôi mắt ướt át của nó, tôi không khỏi tự trách mình. Nó là đứa con đáng yêu của mình! Sao mình có thể vì chuyện nó rơi vào bồn vệ sinh mà ghét bỏ nó được?
Cơ thể mập mạp của Trình Đại Hổ bị tôi đẩy ra, nó trông có vẻ không thể tin nổi.
Tôi biện minh: “Nóng quá.”
Trình Đại Hổ: […]
Cả con mèo dường như hóa đá, đầu nó rủ xuống chán nản.
Nếu không phải tôi nghe được tiếng lòng của nó, có lẽ tôi đã tự khinh bỉ mình rồi.