NGƯỜI CHỒNG NHU NHƯỢC - Chương 8
7
Tôi ôm lấy khuôn mặt đang nóng rát, hét lên với người phụ nữ trung niên:
“Bà là ai? Chuyện còn chưa rõ ràng, sao bà dám đánh người.”
Tôi giận dữ quát lên:
“Chỉ dựa vào mấy lời nói của học sinh và vài bức ảnh mà kết tội tôi đánh đập học sinh, điều này hoàn toàn là vu khống. Trẻ con mới 7-8 tuổi, chưa đủ khả năng phân biệt đúng sai, nếu vậy thì chúng ta nên báo cảnh sát đi.”
Người phụ nữ trung niên với khuôn mặt đầy thịt chẳng tỏ ra bận tâm: “Cô tưởng tôi không biết pháp luật à? Chúng tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi!”
20 phút sau, cảnh sát đến nơi.
Hai cảnh sát nhìn tôi và nói: “Hãy kiểm tra camera giám sát.”
Mỗi trường tiểu học ở Trung Quốc đều được trang bị camera HD, hiệu trưởng lập tức điều hình ảnh giám sát từ lớp học của tôi.
Camera cho thấy tôi luôn tuân thủ quy tắc và không hề có bất kỳ hành động đánh đập nào với học sinh.
Bằng chứng thực tế có giá trị hơn nhiều so với những lời nói của trẻ con.
Người phụ nữ trung niên vẫn không chịu từ bỏ: “Có lẽ cô ta đã ra tay ở nơi không có camera. Bây giờ ai lại dại dột mà làm chuyện xấu dưới camera nữa.”
Vì có liên quan đến người thứ ba, hiệu trưởng đã gọi Trương Khắc đến trước mặt mọi người.
Tôi cầm điện thoại của hiệu trưởng, ngồi xuống trước mặt Trương Khắc.
“Nói cho cô biết, vết thương trên tay con là từ đâu mà có.”
Trương Khắc lặng lẽ nhìn xuống đất, không nói một lời.
Vẻ mặt uất ức và yếu đuối của cậu bé trông giống như một con thú nhỏ lạc loài, khiến người ta không khỏi cảm thấy thương xót.
Người phụ nữ trung niên vừa thấy thế đã nhảy dựng lên: “Nhìn xem, cô ta làm gì mà khiến thằng bé không dám nói nữa rồi.”
Tôi lập tức phản bác: “Thằng bé từ trước đến giờ ở trường vốn ít nói mà.”
Nói xong câu này, tôi đột nhiên sững lại.
Trương Khắc ở trường vốn dĩ là đứa trẻ ít nói, khi trả lời câu hỏi trong lớp thường không mạch lạc, suy nghĩ rời rạc, câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau.
Nhưng trong nhóm lớp mà hiệu trưởng vừa cho tôi xem, phát ngôn của cậu bé lại rất mạch lạc, logic, không giống một đứa trẻ hay lắp bắp.
Tôi nhớ lại ấn tượng đầu tiên khi gặp Trương Khắc khi cậu mới chuyển vào lớp.
Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm trước khi bàn giao lớp đã nói với tôi rằng cậu bé này là một học sinh có vấn đề, bị tự kỷ, tính cách cô lập và thường nói dối.
Vì vậy, trong giai đoạn đầu làm chủ nhiệm, tôi đã chú ý đến cậu bé nhiều hơn một chút.
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ.
Tôi ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút rồi đưa cho Trương Khắc:
“Nói cho cô biết, em nói rằng cô giáo phạt em là vào lúc nào?”
Trương Khắc cầm cây kẹo, rụt rè trả lời: “Ngay… vào Chủ nhật tuần trước…”
“Chủ nhật? Cô phạt em vào cuối tuần à?”
Tôi không tin nổi vào tai mình.
Cậu bé kiên quyết gật đầu.
Đến mức này, bất cứ ai có chút đầu óc đều sẽ nhận ra vấn đề.
Không chỉ vì ngôi trường này không có giờ học vào cuối tuần, mà còn bởi vì tôi chỉ mới được chuyển đến trường này làm chủ nhiệm từ đầu tuần này.
Hiệu trưởng giơ thông báo bổ nhiệm của tôi lên cho mọi người xem:
“Đây là văn bản có dấu của Sở Giáo dục. Cô giáo Chu là một giáo viên tốt, chưa bao giờ có hành vi phạt học sinh. Tôi có thể đảm bảo điều đó.”
Các phụ huynh vừa rồi còn phẫn nộ giờ đây đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Không thể tin được, một đứa trẻ lại biết nói dối như thế?”
“Tôi có cảm giác như nó bị ai đó ép phải nói vậy. Có lẽ ở nhà nó đã bị bạo hành gì đó?”
…
Tôi lau mặt và đề nghị: “Tôi đề nghị gọi phụ huynh của em học sinh này đến để làm rõ sự việc.”
Sau đó, tôi lấy sổ liên lạc ra và tìm số điện thoại của phụ huynh Trương Khắc.
Vừa kết nối, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
Giọng người phụ nữ mệt mỏi, đầy sự kiệt sức, chỉ nói qua loa vài câu rồi cúp máy.
Tôi không ngờ, người đến lại chính là Trương Kỳ.
Trương Kỳ vừa nhìn thấy cảnh sát đã vội kéo Trương Khắc vào lòng.
Khuôn mặt của cô ta đầy giận dữ: “Các người đã làm gì con tôi?”
Cảnh sát đứng bên cạnh hỏi: “Vết thương trên tay con cô là do đâu mà có?”
Nghe câu hỏi này, Trương Kỳ ngã phịch xuống đất, thở dốc:
“Còn ai vào đây nữa? Con tôi mỗi ngày chỉ ở hai nơi, nhà và trường học. Tôi là mẹ ruột của nó.”