Người đẹp ốm yếu và Minh chủ cưới trước yêu sau - Chương 10
Chương 10: Sổ Công Đức
Lúc huấn luyện quân sự, tân sinh viên khoa kiến trúc về cơ bản đều biết đến sự tồn tại của Hạ Diễm. Lúc này trong quần chúng đang vây xem, có người hy vọng cậu sẽ giải được đề bài, tất nhiên cũng có người mong cậu sẽ mất mặt.
Giáo sư toán học đã chọn đề bài khó nhất trong chương này, Hạ Diễm bước lên bục giảng, nghiêng đầu nhìn đề bài rồi suy nghĩ vài phút, rồi cầm lấy phấn bắt đầu viết lên bảng.
Lục Bỉnh Văn ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn Hạ Diễm viết những chữ số đâu vào đấy.
Thành thật mà nói, anh cho rằng khí chất của Hạ Diễm càng giống một nghệ thuật gia hơn mà không phải là một học sinh giỏi có lối tư duy tỉ mỉ thế này.
Anh đã tồn tại trên thế giới hàng ngàn năm, sớm đã hiểu biết thông suốt tri thức xưa và nay, trong và ngoài nước. Vào lúc Hạ Diễm viết hàng chữ số cuối cùng, anh biết rằng Hạ Diễm làm đúng đề bài khó này.
Thực ra anh có chút ngạc nhiên, Hạ Diễm thông minh hơn so với trong tưởng tượng của anh.
Mặc dù thân thể bệnh tật yếu đuối, nhưng Hạ Diễm không phải là bình hoa, làm việc gì cũng có chủ ý của chính mình.
Dưới bục giảng đã truyền đến tiếng thì thầm nói riêng của các bạn học. Tất nhiên Hạ Diễm biết lý do vì sao giáo sư lại gọi cậu lên bảng, sắc mặt cậu nhợt nhạt nhìn về phía giáo sư, nhẹ giọng nói: “Em xin lỗi thầy.”
Giáo sư nhìn thấy cậu đã viết đúng, cuối cùng cũng không làm cậu khó xử, để cậu trở về chỗ ngồi.
Tiểu Kiều nhắn vài chữ cho Hạ Diễm: [Hạ Diễm đỉnh chóp nha!!! Đề bài này lúc nãy còn chưa giảng đến đó! Chỉ có điều là tại sao đột nhiên giáo sư lại hỏi cậu nhỉ?]
Hạ Diễm không hề chuẩn bị bài trước, cậu chỉ dựa vào kiến thức đã được học trước đó mà đoán bừa cách giải bài toán này, thông hiểu được một chút.
Hạ Diễm gửi một emoji khom lưng chào, nói: [Tôi buồn ngủ quá, vừa mới ngủ quên mất.]
Cậu nhìn về phía bên cạnh mình, hình như Lục Bỉnh Văn có thể khống chế được việc mình có hiện hình hay không, bây giờ cậu đã không thể nhìn thấy Lục Bỉnh Văn nữa rồi.
Thân thể cậu vẫn khó chịu như cũ, giáo sư vừa mới gọi tên cậu, cậu cũng không dám ngủ tiếp nữa, đành phải dùng tay chống cằm giả vờ đang nghe giảng, thực tế là đã phiêu du mây trời.
Vì bị sốt nên khuôn mặt trắng như tuyết của Hạ Diễm cũng ửng lên hồng nhạt, giống như một quả đào sắp chín.
Trong đêm tân hôn, vùng da trên ngực và xương quai xanh của cậu cũng vì cảm xúc dâng trào mà hiện lên những vết ửng hồng loang lổ. Lúc đó, đôi môi lạnh lẽo của chồng cậu liên tục hôn lên da cậu, khiến cậu cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa lạnh lẽo.
Một vỉ thuốc hạ sốt được nhẹ nhàng đặt lên trước bàn cậu.
Hạ Diễm thoát khỏi những kí ức kiều diễm, nhìn sang Lục Bỉnh Văn một thân vest và giày da chỉnh tề.
Hóa ra lúc nãy Lục Bỉnh Văn biến mất không thấy đâu là vì đi mua thuốc cho cậu.
Dáng vẻ thường ngày của Lục Bỉnh Văn có thể miêu tả là cấm dục và lãnh đạm, hoàn toàn không thể nhìn ra hình dáng hung hãn đòi hôn ở trên giường.
“Em đang sốt.” Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói: “Uống thuốc rồi sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Không biết có phải là ảo giác của Hạ Diễm hay không, giọng nói của Lục Bỉnh Văn đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Hạ Diễm không từ chối, cậu uống viên thuốc với nước nóng, sau đó nửa nằm trên bàn nghe giảng, cũng không nói chuyện với Lục Bỉnh Văn.
Ánh nắng của buổi chiều phản chiếu lên mái tóc mềm mại của Hạ Diễm, khiến cậu trông giống như một con mèo lười biếng nằm phơi nắng, như thể một giây sau cậu sẽ mọc ra một đôi tai mèo.
Lục Bỉnh Văn vẫn không rời đi, mãi đến khi Hạ Diễm tan học, anh vẫn luôn ở bên cạnh cùng với cậu.
Đám đông ồn ào nhốn nháo, Hạ Diễm ôm sách vở nhìn về phía anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh đã mua thuốc cho em.”
Lúc này Tiểu Kiều đến tìm Hạ Diễm cùng đi mua cơm ở nhà ăn, Hạ Diễm cứ như vậy mà ném Lục Bỉnh Văn lại, cùng Tiểu Kiều đi mất.
Lục Bỉnh Văn ngồi nguyên tại chỗ một lát, nhìn ánh sáng chói lọi còn sót lại của mặt trời chiều chiếu về phía tây rơi vào phòng học, rồi chậm rãi biến mất trong khoảng không rộng lớn của lớp học.
“Sắc mặt cậu trông xanh xao quá.” Tiểu Kiều đau lòng nói: “Thân thích này của cậu cũng vậy, biết thân thể cậu không khỏe, khiến cậu bận trước bận sau, lại còn khiến cậu mệt đến mức này.”
Hạ Diễm gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Kết hôn quả thật rất mệt.”
“Cậu bị cảm rồi phải không? Giọng khàn hết rồi nè.”
Sắc mặt Hạ Diễm lập tức đỏ bừng, giọng cậu là do kêu rên đến mức khàn.
“Ừm, tôi uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe.”
Tối nay Hạ Diễm muốn đi ngủ sớm, cậu nghĩ Tiểu Kiều có thể sẽ không đi ngủ sớm như vậy, nên mua cơm rồi quay về chung cư.
Cậu đặt bữa ăn tối lên bàn, đi vào phòng ngủ thay một bộ đồ ngủ mềm mại, vừa quay lại phòng khách lấy cốc nước ấm thì nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng ở phòng thờ tối mù đang nhìn chằm chằm vào đĩa lễ chất đầy chanh như một ngọn núi nhỏ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“A.”
Hạ Diễm kêu lên một tiếng ngắn ngủi, cậu không ngờ là Lục Bỉnh Văn sẽ thật sự quay trở về đây nên bị dọa.
Lục Bỉnh Văn bước ra khỏi gian phòng thờ, trong tay còn cầm một quả chanh.
Vẻ mặt anh hờ hững nói với Hạ Diễm: “Lần đầu tiên anh thấy một người dùng chanh làm đồ cúng đấy.”
“Em…thích dùng chanh để ngâm nước.” Hạ Diễm nhỏ giọng nói: “Thế nên em cũng muốn anh thử xem.”
Lục Bỉnh Văn nhìn vào bát cháo thịt nạc trứng muối nhỏ trên bàn, khẽ nhíu mày, nói: “Em chỉ ăn cái này thôi à?”
Hạ Diễm trong lòng thực ra có chút sợ Lục Bỉnh Văn, dù sao thì cậu là con người, còn Lục Bỉnh Văn là quỷ.
Nhưng cậu không ghét Lục Bỉnh Văn, Lục Bỉnh Văn đã cứu mạng cậu, cậu rất biết ơn. Dù cho đêm đó Lục Bỉnh Văn đã khiến cậu rất đau đớn, khiến cậu rơi rất nhiều nước mắt, cậu cũng không thể ghét bỏ Lục Bỉnh Văn.
“Vâng.” Hạ Diễm cảnh giác nhìn Lục Bỉnh Văn: “Tối nay em muốn nghỉ ngơi sớm, tối nay…chúng ta…hay là, không, không song tu nữa nhé.”
Hôm nay Lục Bỉnh Văn đi theo cậu lâu như vậy, Hạ Diễm không ra nghĩ ra lý do khác, chỉ nghĩ rằng có lẽ Lục Bỉnh Văn muốn song tu cùng với cậu.
Nếu còn một lẫn thì Hạ Diễm cậu không chịu nổi nữa đâu.
Lục Bỉnh Văn nhìn chằm chằm vào Hạ Diễm, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nếu em không thoải mái thì anh sẽ không làm gì em cả.”
Hạ Diễm thở phào một hơi nhẹ nhõm, một người cúi đầu ăn cháo, không hề biết đôi phu phu sau tân hôn thì nên làm gì, nói gì.
Cậu và Lục Bỉnh Văn không hề có nền móng tình cảm, gần như là những người xa lạ, nhưng họ lại làm những việc thân mật mà chỉ những người yêu nhau mới làm.
Hạ Diễm chậm rì rì ăn cháo thịt nạc trứng muối mua ở căn tin trường, ăn được vài muỗng thì không còn khẩu vị nữa, tinh thần mệt mỏi đặt muỗng xuống, dùng ánh mắt liếc nhìn Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn không những không rời đi, mà còn từ trong hư không biến ra một chiếc máy tính xách tay, bắt đầu làm việc.
Hạ Diễm lặng lẽ trở về phòng ngủ, ôm chăn co lại thành một cuộn nhỏ để nghỉ ngơi.
Lục Bỉnh Văn cũng đang quan sát Hạ Diễm. Thấy Hạ Diễm có chút sợ hãi mình, anh nảy ra ý định trêu chọc, cầm máy tính xách tay nằm xuống bên cạnh Hạ Diễm.
Anh không ngờ rằng sau khi làm chuyện đó với mình, Hạ Diễm lại trở nên yếu ớt đến mức này.
Nhưng so với việc Hạ Diễm yếu ớt về thể xác, Lục Bỉnh Văn còn lo lắng về công đức của Hạ Diễm hơn.
Anh tra sổ công đức, phát hiện rằng trước khi kết hôn với anh, Hạ Diễm vốn dĩ có tận 36.000 công đức, đây cũng được xem là con số rất cao trong giới trẻ loài người.
Nhưng khi con người gần gũi với lệ quỷ sẽ bị trừ công đức, tà khí của quỷ càng nặng thì bị trừ càng nhiều. Sau đêm tân hôn, Hạ Diễm bị trừ mất 1.000 công đức.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, công đức của Hạ Diễm sẽ sớm trở thành số âm.
Suốt mấy ngàn năm qua, dù Lục Bỉnh Văn không hứng thú với loài người yếu đuối, nhưng anh cũng chưa từng làm hại họ.
Thế giới có trật tự riêng, người có công đức quá thấp không chỉ dễ chết bất đắc kỳ tử mà còn khó có thể chuyển kiếp.
Tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.
Hạ Diễm không biết được nhiều như thế, cậu lặng lẽ nhìn Minh Chủ gõ bàn phím, sự tò mò lấn át nỗi sợ hãi, cậu cảm thấy rất thú vị.
Cậu nhỏ giọng hỏi: “Công việc của quỷ sai cũng bận rộn lắm à?”
Lục Bỉnh Văn đưa tay ra, sờ lên trán Hạ Diễm và nói: “Thỉnh thoảng thôi.”
Sau khi uống thuốc, Hạ Diễm vẫn không hạ sốt, nhiệt độ cơ thể duy trì ổn định ở mức ba mươi tám độ, điều này có chút bất thường.
Bàn tay của Lục Bỉnh Văn giống như một túi đá lạnh, khiến Hạ Diễm cảm thấy thoải mái và nhắm mắt lại.
Khi Lục Bỉnh Văn định rút tay về, cậu nhắm mắt lại và khẽ nói: “Anh ơi, sờ thêm chút nữa đi.”
Lục Bỉnh Văn sửng sốt, nhưng cũng không thu tay lại.
Tính cách của Hạ Diễm dịu dàng hơn so với dự đoán của anh. Rõ ràng người khiến Hạ Diễm khó chịu như vậy chính là anh, nhưng Hạ Diễm không hề la hét hay trách móc, thậm chí giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi. Điều này khiến vị Minh Chủ lạnh lùng như băng giá suốt bao năm qua bỗng cảm thấy có chút áy náy.
Anh đã dùng một ít linh lực để xoa dịu Hạ Diễm, cho đến khi Hạ Diễm ngủ thiếp đi, anh mới rời tay và tiếp tục nhìn vào sổ công đức của nhân loại.
Xuất gia, công đức cơ bản +2000, dựa vào tu vi cụ thể mà quyết định.
Quyên góp 100 vạn, công đức +1000
Tu hành trong chùa chiền một năm, công đức +100
Phóng sinh một con cá, công đức +1
Chỉ đường giúp người khác, công đức +1
Dạy học tình nguyện ở vùng núi trong một tháng, công đức +100
…
Lục Bỉnh Văn cau mày lật giở từng trang, cảm thấy những phương pháp tích lũy công đức này quá chậm.
Anh lại lật tiếp, công đức của con người tu đạo sẽ được tích lũy rất nhanh.
Xây dựng đạo quán, điểm công đức cơ bản +1000, công đức sẽ tùy thuộc vào quy mô của đạo quán.
Siêu độ lệ quỷ, công đức +1000
Giúp đỡ người khác trừ tà, công đức +1000
Vẽ một lá bùa trừ tà, công đức +10
Lục Bỉnh Văn nhìn người vợ mới cưới đang ngủ say bên cạnh, trong lòng đã nảy ra một ý tưởng.
Dù Hạ Diễm không phải là thiên sư, nhưng nếu lấy danh nghĩa của Hạ Diễm để mở một văn phòng xử lý hiện tượng siêu nhiên, rồi anh sẽ nhận các vụ trừ tà, thì cũng có thể giúp Hạ Diễm tích lũy công đức.
Lục Bỉnh Văn lại lật xem sổ công đức của Hạ Diễm.
Mượn chép bài tập của bạn học, công đức -1
Mượn chép bài tập của bạn học, công đức -1
Mượn chép bài tập của bạn học, công đức -1
Lục Bỉnh Văn: “…”
Có lẽ vì Lục Bỉnh Văn dùng linh lực an ủi nên ngày hôm sau Hạ Diễm tỉnh táo lại, không những cơn sốt đã giảm mà toàn thân cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Cậu tưởng Lục Bỉnh Văn cuối cùng đã rời đi, nhưng sau khi tắm rửa xong, cậu tình cờ gặp Lục Bỉnh Văn đang dùng máy pha cà phê để xay cà phê trong phòng khách.
Cậu vẫn chưa quen với sự tồn tại của Lục Bỉnh Văn, trong đầu có vài suy nghĩ vu vơ, chẳng hạn như người chồng quỷ này của cậu cũng có thể uống được cà phê sao? Quỷ cũng cần ăn sáng hả?
Cậu tự trấn tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, chào buổi sáng.”
Lục Bỉnh Văn nhấp một ngụm cà phê, lật qua tờ báo Tam Giới trong tay, trầm giọng nói: “Hạ Diễm.”
Hạ Diễm ngẩng đầu lên: “Dạ?”
“Sau này đừng cho bạn cùng lớp mượn bài tập của em để chép nữa.” Sắc mặt Lục Bỉnh Văn lãnh đạm: “Điều đó làm tổn hại đến công đức.”
…Công đức?
Hạ Diễm vô cùng mơ màng, hai chữ công đức từ trong miệng đạo sĩ Lưu nói ra, cậu không hề cảm thấy kỳ quặc. Nhưng những lời này do Lục Bỉnh Văn nói thì cậu lại ngơ ngác cả nửa ngày, sau mới “ò” một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.
“Còn một chuyện nữa.” Lục Bỉnh Văn nói: “Anh cần dùng tên em để đăng ký một văn phòng xử lý hiện tượng siêu nhiên.”
Hạ Diễn ngồi ở trước mặt Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”
Lục Bỉnh Văn đưa sổ công đức trên màn hình cho Hạ Diễm xem, rồi giải thích qua về nguồn gốc câu chuyện.
Hạ Diễm có khả năng tiếp thu những điều mới khá cao. Dù đạo sĩ Lưu đã từng cảnh báo trước, nhưng khi thực sự thấy cuốn sổ công đức dày cộp, cậu vẫn cảm thấy hơi bất ngờ.
Đặc biệt là khi thấy rằng chỉ vì ngủ với Lục Bỉnh Văn một lần mà cậu bị trừ mất một nghìn công đức, Hạ Diễm thực sự không thể chịu nổi.
Nếu phải làm thêm ba mươi lăm lần như thế nữa, công đức của cậu sẽ về con số không! Mà Lục Bỉnh Văn trông có vẻ còn muốn làm thêm nhiều lần như vậy nữa.
Nhưng may mắn thay, Lục Bỉnh Văn là một người chồng có trách nhiệm, anh không phải là không quan tâm đến chuyện sống chết của Hạ Diễm.
“Tuổi thọ của con người là một con số không ngừng biến hóa. Công đức quá thấp không những dễ chết bất đắc kỳ tử, sau khi chết còn có thể sẽ xuống tầng mười tám của địa ngục.”
Lục Bỉnh Văn tùy tiện tìm một số hình ảnh về mười tám tầng địa ngục cho Hạ Diễm xem, Hạ Diễm hít một hơi lạnh.
“Dù không xuống địa ngục, chuyển kiếp cũng có thể trở thành sinh vật thấp kém.”
Hạ Diễm nghe vậy lập tức ngoan ngoãn nắm lấy tay áo của Lục Bỉnh Văn: “Anh ơi, em vẫn không muốn trở thành con trùng chân đốt đâu.”
“Vậy nên, em đăng ký một văn phòng xử lý hiện tượng siêu nhiên, anh giúp em đi trừ tà cho người khác, giúp em tích lũy công đức. Dù anh không thể siêu độ lệ quỷ, nhưng là quỷ sai, anh có thể giúp con người trừ tà.”
“Thì ra là vậy.” Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn Lục Bỉnh Văn: “Nhưng nếu anh giúp em trừ tà, công đức không phải sẽ được tính vào tên anh sao?”
“Em mở văn phòng, lại trả tiền công cho anh, như vậy coi như anh là nhân viên của em. Công đức từ việc trừ tà sẽ chia cho em một phần. Nếu là người khác, công đức có thể không hoàn toàn thuộc về em.” Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng cười: “Nhưng vì anh làm việc ở địa ngục, có thể giúp em lách luật. Công đức của anh có thể hoàn toàn thuộc về em, còn phần thưởng…đương nhiên là của em.”
Mặt Hạ Diễm hơi ửng hồng, cậu chớp mi, nói: “Được ạ.”
Cậu ngẩng đầu lên, lại nói: “Anh ơi, hay là anh dạy em bắt quỷ đi? Một chút thôi cũng được.”
Mặc dù ý nghĩ có chút viễn vông, nhưng mỗi lần cậu nhìn thấy Lục Bỉnh Văn đánh bại lệ quỷ đều cảm thấy rất ngầu, bản thân lại phải chịu đựng sự nhiễu nhương của lệ quỷ, tất nhiên là sẽ muốn học một ít kỹ xảo phòng thân.
Lục Bỉnh Văn không ngờ Hạ Diễm lại có hứng thú như vậy, anh đưa tay đặt lên đỉnh đầu Hạ Diễm.
Ngay sau đó, đỉnh đầu Hạ Diễm phát ra tia sáng trắng trong suốt nhàn nhạt.
Lục Bỉnh Văn kinh ngạc phát hiện Hạ Diễm cũng đạt được một ít linh lực sau khi cùng anh song tu.
Lục Bỉnh Văn nói: “Linh lực của em thuần khiết, rất thích hợp để siêu độ, nếu như thật sự muốn học, có thể bắt đầu học từ cách siêu độ.”
Hạ Diễm tò mò hỏi: “Siêu độ…Cái này học như nào?”
Lục Bỉnh Văn từ hư không biến ra một cuốn sách cổ và đưa cho Hạ Diễm, trong cuốn sách chứa đầy các đồ án của các loại phù chú khác nhau.
“Vẽ dựa theo phù chú trong sách, lúc vẽ thì niềm thầm tâm pháp trên sách ở trong lòng, lòng thành kính thì tự khắc sẽ linh nghiệm.” Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói: “Sau khi tôi và em kết duyên, tạm thời trên người em sẽ có mùi vị của tôi, cô hồn dã quỷ bình thường sẽ không dám đến gần người em. Nếu gặp phải lệ quỷ khó đối phó, anh sẽ bảo vệ em.”
Nói xong, Lục Bỉnh Văn đứng dậy, giơ cao một chiếc ô màu đen, biến mất trong nháy mắt.
Trong cốc cà phê lúc nãy Lục Bỉnh Văn dùng còn thừa lại nửa ly, Hạ Diễm thảng thốt đứng nguyên tại chỗ, nghĩ rằng người chồng này của mình quả thật là đến rồi đi như gió.
Đúng lúc Hạ Diễm đang chuẩn bị làm bài tập thì Lục Bỉnh Văn mang theo một túi đồ ăn sáng quay lại.
“Tối hôm qua em ăn quá ít.” Lục Bỉnh Văn nói: “Bạn nhỏ à, phải nghiêm túc ăn sáng nha.”
Hạ Diễm nhìn túi đồ ăn sáng KFC, ngập ngừng nói: “Đây là…anh mua à?”
“Đúng vậy.”
Hạ Diễm ngơ ngác, hình ảnh nhân viên KFC hoảng sợ sau khi nhận được tiền âm phủ hiện lên trong đầu cậu.
Cậu khiêm nhường nói: “Anh ơi, nếu anh cần nhân dân tệ thì em có thể chuyển cho anh một ít để dùng.”
“Không cần, anh có tiền điện tử của con người các em, cũng hiểu rõ mọi thứ về thế giới loài người.”
Lục Bỉnh Văn lấy ra một chiếc điện thoại bình thường của con người, nhanh chóng thêm bạn tốt WeChat của Hạ Diễm, gửi cho cậu một liên kết.
Hạ Diễm tò mò mở liên kết và 24 tiết học trực tuyến nhảy ra.
[Vẫn còn đang phiền não vì việc siêu độ lệ quỷ? Theo lão Vương học cách siêu độ! Sau khi xem xong 24 tiết học trực tuyến, bảo đảm ngài nhớ rõ tất cả tâm pháp, bạn hàng vừa ý! Lệ quỷ hài lòng! Lão Vương cũng vừa lòng!]
Hạ Diễm: …Thật sự không ngờ đến, còn có cả lớp học trực tuyến đó!