Người đẹp ốm yếu và Minh chủ cưới trước yêu sau - Chương 9
Chương 9: Đêm Động Phòng Hoa Chúc
Hạ Diễm lần nữa mở mắt ra, cậu đã được mặc một bộ hỷ phục màu đỏ tươi, không biết có phải do thị lực hay không, mà những hoa văn xinh đẹp trên bộ hỷ phục dường như đang lấp ló trong ánh sáng mờ ảo.
Cậu nhìn xung quanh, phát hiện mình ngồi trên một chiếc kiệu cưới đang lắc lư, âm thanh kèn trống bên ngoài không ngừng vọng vào tai.
Cảnh tượng này giống như một giấc mơ, Hạ Diễm không biết mình sẽ bị đưa đi đâu, cẩn thận vén một góc rèm lên, chỉ thấy một đám hoa bỉ ngạn rộng lớn và một dòng sông trong vắt. Bên bờ sông còn có một hàng các linh hồn mặt mũi tái xanh, dường như đang xếp hàng chờ đợi điều gì đó.
Đây có phải là sông Vong Xuyên trong truyền thuyết không?
Không phải cậu… đã chết rồi chứ?
Hạ Diễm hoảng sợ, đúng lúc này, chiếc kiệu hoa đột nhiên dừng lại.
Một giây tiếp theo, Lục Bỉnh Văn dùng ngón tay thon dài vén rèm lên, dùng ánh mắt sâu thẳm âm trầm nhìn Hạ Diễm nói: “Em tỉnh rồi à?”
Hạ Diễm gật đầu.
“Vừa rồi khi chúng ta vượt qua giới tuyến em đã ngất xỉu.” Lục Bỉnh Văn đưa tay về phía cậu, trầm giọng nói: “Chúng ta đến nơi rồi, xuống đi.”
Hạ Diễn không hiểu vượt qua giới tuyến có ý nghĩa gì, cậu do dự vài giây, đặt tay lên lòng bàn tay Lục Bỉnh Văn, để anh ôm mình ra ngoài.
Cậu đứng cạnh Lục Bỉnh Văn, nhìn khung cảnh xa lạ, thận trọng hỏi: “Anh… anh ơi, nơi này là đâu?”
“Đây là Minh giới.”
Đôi mắt Hạ Diễm ứa nước mắt, cậu thầm nghĩ mình quả thực đã chết, chết không rõ nguyên nhân. Cậu thậm chí còn không có thời gian để từ biệt gia đình và bạn bè, sau khi chết cậu sẽ phải sống với người chồng ma lạnh lùng.
Đôi mắt của Hạ Diễm dường như sắp rơi lệ trong giây lát, Lục Bỉnh Văn khó hiểu nhìn cậu hỏi: “Sao vậy?”
“Em chết rồi sao?” Hạ Diễm thấp giọng hỏi: “Là anh giết em sao?”
“Em chưa chết.” Lục Bỉnh Văn nắm lấy tay trái của Hạ Diễm, “Đây là nơi tôi thường ở. Em lấy tôi, đến Minh Giới là hoàn toàn hợp lý.”
Hạ Diễm nghe được mình còn chưa chết, lập tức kìm nén nước mắt lại.
Nhưng cậu sớm nhận ra một vấn đề khác, liệu những linh hồn bình thường có thể tự do đưa con người đi đến Minh Giới sao?
Cậu mạnh dạn hỏi: “Anh ơi, anh là loại ma gì vậy?”
Lục Bỉnh Văn dẫn Hạ Diễm đi vào trong sân vườn bốn góc được treo đèn lồng đỏ, các cửa sổ của các căn phòng đều được dán chữ hỉ.
Khu vườn được chiếu sáng bởi những chiếc đèn lồng đỏ, một cơn gió thổi qua, vô số bông hoa bỉ ngạn ở phía bên kia bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc, phấn hoa vàng trong gió bay lên, bay về phương xa.
“Tôi?” Đôi mắt sâu thẳm của Lục Bỉnh Văn không có chút cảm xúc nào, “Tôi có một chức vụ trong Minh Giới, thỉnh thoảng ăn một ít linh hồn lạc lõng, nhưng không bao giờ ăn người.”
Hạ Diễm có chút bối rối, run rẩy hỏi: “Anh… Anh là công vụ của Minh Chủ……quỷ sai sao?”
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, muốn trêu Hạ Diễm, anh nói: “Phu nhân nói phải, đương nhiên là phải.”
Hạ Diễm nghĩ thầm, đạo sĩ Lưu thực sự có chút tài cán. Chồng cậu thực sự làm việc ở Minh Giới, chẳng trách anh ấy mạnh mẽ như vậy.
“Giờ lành đã đến ~” Nam hầu trong sân hét lên: “Đôi tân lang làm lễ bái thiên địa.”
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
Lục Bỉnh Văn không bái thiên địa, không bái cao đường, anh buông tay Hạ Diễm, đứng đối diện Hạ Diễm, im lặng nhìn người vợ của mình.
Hạ Diễm ngơ ngác, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp. Vòng eo mảnh mai được bộ lễ phục đỏ khắc họa, vải lụa đỏ càng làm nổi bật làn da trắng của Hạ Diễm, mái tóc đen như mực.
Hạ Diễn không biết nên làm thế nào, ngay lúc cậu định cúi đầu trước Lục Bỉnh Văn thì bị Lục Bỉnh Văn đỡ lấy.
Lục Băng Văn nói: “Chờ một chút.”
Hạ Diễm bối rối nhìn Lục Bỉnh Văn.
“Tôi nói tôi sẽ bảo vệ em cả đời, tự nhiên sẽ làm như vậy, nhưng tôi có một điều kiện,” Lục Bỉnh Văn nói: “Em nhất định phải chung thủy với tôi.”
Lục Bỉnh Văn ngữ khí không có nghiêm túc, nhưng Hạ Diễm vẫn cảm nhận được uy hiếp.
Cậu biết nếu không được Lục Bỉnh Văn bảo vệ thì cậu đã chết từ lâu rồi. Tuy rằng không biết Lục Bỉnh Văn tại sao muốn lấy mình, nhưng dù sao thì để sống sót, cậu cũng phải kết hôn.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu và nói: “Em biết rồi.”
“Phu thê giao bái!”
Lần này, Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm ngầm hiểu ý cúi đầu hành lễ, có thể nói là tôn trọng lẫn nhau.
Lục Bỉnh Văn lịch sự, tao nhã, bên ngoài nhìn không khác gì một người bình thường, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo.
Anh luôn giữ dáng vẻ của một người đứng đầu, cao cao tại thượng, chỉnh chu, điều này khiến Hạ Diễm không thể đoán được suy nghĩ của anh, khiến cậu có chút lo lắng.
Sau lễ bái, Lục Bỉnh Văn dẫn Hạ Diễm vào phòng ngủ chính giữa khu vườn, nơi dán đầy chữ hỉ.
Lục Bỉnh Văn đóng cửa lại, ra hiệu Hạ Diễm ngồi xuống.
Thấy Hạ Diễm hoảng loạn, hắn nói: “Em có muốn uống nước không?”
Hạ Diễm ngồi ở mép giường, ngước mắt lên nói: “Có ạ.”
Lục Bỉnh Văn rót cho cậu một chén trà, Hạ Diễm nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh.”
Lục Bỉnh Văn cầm chai rượu trên bàn lên, rót hai ly rượu vào trong bình sứ bạch ngọc.
Ngoài cửa không có tiếng nhạc, căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Hạ Diễm bưng chén trà nhấp một ngụm trà nóng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tự nghĩ, bước tiếp theo sau khi bái đường… chẳng lẽ là vào động phòng sao?
Người và ma có thể động phòng sao?
Hạ Diễm dừng tay đang cầm tách trà lại, ngẩng đầu nhìn Lục Bỉnh Văn đang uống rượu.
Lục Bỉnh Văn mở nút trên cùng của áo cưới nói: “Có vẻ như em không giỏi uống rượu lắm.”
Đúng vậy, hôm sinh nhật, Hạ Diễm uống ba cốc bia có chút say. Cậu là người có phẩm chất khá tốt, say rồi tự tìm một chỗ nằm ngủ ngoan.
Hạ Diễm không biết tại sao Lục Bỉnh Văn lại biết chuyện này, nhưng giây tiếp theo, Lục Bỉnh Văn uống một ly rượu, sau đó đỡ cằm Hạ Diễm, đưa cho cậu một ngụm rượu mạnh.
Thứ rượu êm dịu tràn ngập giữa môi và răng Hạ Diễm, Hạ Diễm nghẹn ngào vì rượu mạnh, ho khan mấy tiếng, khóe mắt lại đỏ lên.
“Nhưng tốt hơn tối nay em nên uống một chút.”
Mặc dù Lục Bỉnh Văn trông vẫn lạnh lùng và xa cách, nhưng Hạ Diễm luôn cảm thấy cách Lục Bỉnh Văn nhìn cậu ẩn chứa một chút dục vọng mà cậu không thể hiểu được.
“Em có thể hỏi… tại sao lại là em không?” Hạ Diễm nhìn người đàn ông trước mặt, “Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?”
“Tôi kết hôn theo bát tự.” Lục Bỉnh Văn bình tĩnh nói: “Cùng em tu luyện sẽ có ích cho việc tu luyện của tôi.”
Song tu… tức là làm những việc như vậy sao?
Hạ Diễm sửng sốt, thấp giọng nói: “Không được, không được.”
Vẻ mặt không thể tin được của cậu có chút đáng yêu. Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Hạ Diễm, nói: “Phu nhân, giờ lành đã đến, chúng ta viên phòng đi.”
Hạ Diễm sửng sốt nói: “Hả?”
Tấm màn đỏ tươi từ từ được hạ xuống. Lục Bỉnh Văn không thổi nến mà nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Hạ Diễm trong ánh nến mờ ảo.
Bị anh đẩy nhẹ, Hạ Diễm ngã xuống giường.
Hạ Diễm muốn ngồi dậy, nhưng cổ tay bị giữ lại không thể cử động, lông mi run rẩy như một con bướm đen nhỏ. Cậu nói: “Chờ một chút… Hay là chúng ta chờ đến ngày mười lăm để trăng tròn hơn, lúc đó trăng tròn hơn sẽ tạo không khí tốt hơn!”
Lục Bỉnh Văn nói: “Tôi nghĩ rằng tôi đã chờ đến đêm tân hôn, trong xã hội của loài người, đó đã được coi là bảo thủ.”
“Trong xã hội loài người chúng em, con trai chỉ được kết hôn khi đủ hai mươi hai tuổi… Ưm!”
Quả nhiên trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.
Lệ Quỷ đã cứu mạng cậu, đương nhiên muốn được khen thưởng.
Cậu chỉ không ngờ phần thưởng sẽ là chính mình.
Lục Bỉnh Văn nhướng mày hỏi cậu: “Không muốn?”
Hạ Diễm lắc đầu, trong lòng biết dù kết hôn rồi thì chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy ngực Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “…Anh à, vậy anh phải nhẹ nhàng với em một chút.”
Đêm đó, Hạ Diễm giống như con chim bị nhốt trong lồng, nước mắt rơi xuống chiếc gối mềm mại, tấm ga trải giường ẩm ướt và còn rơi trên cánh tay của Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn hôn đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Hạ Diễm, ghé sát vào tai cậu hỏi: “Hạ Diễm, em luôn khóc như thế này sao?”
Cậu không biết mình đau hay sướng, cậu chỉ nhớ rằng cơ thể đang ôm cậu thật lạnh lẽo, nhưng cơ thể cậu chưa bao giờ nóng đến thế.
Còn Lục tiên sinh kia chỉ có nụ hôn là dịu dàng, sau đó, anh lộ ra một mặt hung tợn. Dù cho nước mắt của Hạ Diễm đã rơi trên vai anh thì Lục Bỉnh Văn vẫn không buông tha cho cậu.
Trước khi ngất đi, Hạ Diễn còn đang suy nghĩ, bị Lục Bỉnh Văn giết trên giường sẽ vinh dự hơn hay bị những linh hồn khác giết chết sẽ vinh dự hơn.
Lục Bỉnh Văn nhìn chằm chằm Hạ Diễm đang ngủ say bên cạnh, đắp chăn mỏng cho Hạ Diễm, nghịch chuỗi hạt trên cổ tay Hạ Diễm với vẻ vô cùng thích thú.
Hạ Diễm cũng giống như một viên ngọc quý, mỏng manh và quý giá.
Giống như chỉ dùng một lực dù là nhỏ nhất, thì cậu sẽ tan vỡ.
Lục Bỉnh Văn đeo một chiếc nhẫn ngọc vào ngón áp út bên trái của Hạ Diễm, sau đó đan xen các ngón tay của anh vào ngón tay của Hạ Diễm.
Khi Hạ Diễm tỉnh dậy lần nữa, trời đã là một buổi chiều đầy nắng.
Toàn thân cậu đau nhức như muốn rã rời, còn thủ phạm thì đã biến mất.
Hạ Diễm vô cùng mệt mỏi, cậu ôm gối, muốn đổi tư thế ngủ tiếp.
Đúng lúc này, Hạ Diễm nhận được tin nhắn từ Tiểu Kiều: Diễm Diễm, cậu đã đi đâu vậy? Lớp học đang điểm danh! 201 tòa Kính Thể, nhanh nhé.
Hạ Diễm mới nhớ ra chiều nay có tiết đầu tiên của học kỳ – môn toán cao cấp của trưởng khoa.
Đã một giờ rồi, hai giờ sẽ có lớp.
Hạ Diễm từ trên giường đứng dậy, nhanh chóng tắm rửa, mới phát hiện thân thể mình đã được tắm rửa sạch sẽ.
Hai má cậu hơi ửng đỏ, không biết Lục Bỉnh Văn có rửa giúp cậu không.
Lúc này, cậu phát hiện trên ngón áp út của mình có thêm một chiếc nhẫn. Cậu tháo chiếc nhẫn ngọc ra và nhìn kỹ vào đó. Mặt trước của chiếc nhẫn có khắc hoa bỉ ngạn, mặt sau khắc chữ “Bỉnh Văn”.
Đeo chiếc nhẫn này, Hạ Diễm mới cảm nhận được một chút cảm giác chân thực của việc đã kết hôn.
Để che dấu những dấu hôn lốm đốm trên cổ, Hạ Diễm mặc áo dài tay vào ngày nắng nóng, nhưng vì sốt nhẹ nên cậu không cảm thấy nóng.
Khi cậu đến lớp, giáo sư đã bắt đầu giảng bài.
Hạ Diễm lặng lẽ ngồi ở hàng cuối cùng, mở một trang sách, cố gắng chịu đựng sự không thoải mái của cơ thể và chăm chú nghe một lúc, rồi còn làm vài bài tập.
Nhưng lưng cậu đau nhức, cậu thực sự buồn ngủ, cơ thể càng ngày càng nóng.
Nhịn không được bao lâu, cậu nghiêng đầu nằm trên bàn nhắm mắt lại.
Cậu không biết lúc này Lục Bỉnh Văn đang ngồi cạnh mình.
Nhìn thấy Hạ Diễm cau mày khó chịu, Lục Bỉnh Văn đưa tay chạm vào cái trán nóng bừng của Hạ Diễm.
Hạ Diễm mơ hồ cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán an ủi, xoa dịu cơn sốt. Cậu xoa xoa tay, lại nghe thấy có người gọi mình.
“Hạ Diễm, lên bảng viết câu hỏi này lên.”
Vị giáo sư già đối với việc Hạ Diễm lần đầu lên lớp lại ngủ gật không có ấn tượng tốt, toàn bộ lớp học trở nên im lặng, các bạn ở hàng trước đều quay lại phía sau để hóng chuyện.
Hạ Diễm đứng dậy, không biết nên viết câu hỏi nào lên bảng.
Nhưng vào lúc này, một ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào câu hỏi thứ tư trong sách giáo khoa, trên tay đeo một chiếc nhẫn ngọc.
Hạ Diễm sửng sốt, cậu nhớ rõ ràng bên phải mình không có người.
Cậu liếc mắt sang bên phải của mình, thấy Lục Bỉnh Văn mặc vest đang ngồi cạnh cậu, dường như đang cùng cậu lên lớp. Ngoài cậu ra, không ai có thể thấy người chồng ân cần của cậu.