Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - Phiên Ngoại 2: Trông Cháu (2)
Sáng sớm tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức, Thịnh Lâm mỉm cười đẩy cháu gái nhỏ vào nhà tôi. Tôi nhớ lần cuối cùng anh ta cười với tôi như thế này là khi anh ta nhờ tôi giúp lấy tài khoản WeChat của chị dâu cách đây bảy tám năm.
Tôi dụi mắt và nhìn đồng hồ chỉ mới bảy giờ rưỡi.
“Hai người vội quá đấy.” Tôi mặt không biểu cảm bế đứa bé đi. Cô cháu gái ngước nhìn tôi rồi nhìn bố: “Bố ơi, bố không cần con nữa à?”
“Ngoan ngoãn ở lại với dì, tối bố sẽ quay lại đón con.” Anh ấy nói khi đang chuẩn bị đóng cửa lại: “Sinh Sinh, làm ơn.”
“Được.” Tôi ngáp và đóng cửa lại. Trong phòng, tôi và cô bé bốn mắt nhìn nhau. Một lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng trước: “Ân Ân, cháu ăn sáng chưa?”
Cô bé lắc đầu: “Cháu chưa ăn.”
Ôi trời, xem ra hôm nay không thể chờ tới lúc Lục Nhiên tới làm bữa sáng được rồi.
“Cháu đi xem TV một lát, dì sẽ chuẩn bị thức ăn.” Tôi bảo cô bé ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Rau vừa được xào xong, một tiếng khóc vang lên kèm theo tiếng dầu xèo xèo và tiếng gầm rú của máy hút mùi gần như khiến tôi ù tai. Tôi nhanh chóng tắt lửa và chạy ra khỏi bếp, đứa cháu gái nhỏ của tôi đang khóc nức nở trên ghế sofa.
“Sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Tôi hoảng hốt đưa cho cô bé tờ giấy.
“Cháu…cháu nhớ bố mẹ quá huhu.” Con bé gào lên khóc.
Trời đất quỷ thần ơi, ai đó hiện hồn về cíu tôi đi. Tôi nên xử lý tình huống này như thế nào bây giờ?
“Ân Ân, bố mẹ cháu ra ngoài có việc, cháu đi chơi với dì trước nhé?”
Cô bé ngừng khóc, nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên lại khóc tiếp: “Không muốn dì, không muốn dì đâu…”
Tôi xin lỗi.
Tôi âm thầm gửi tin nhắn WeChat cho anh trau: Thịnh Lâm, em ghét anh.
Sau đó, chuông cửa reo. Tôi gần như lao ra mở cửa. Khi nhìn thấy Lục Nhiên, tôi gần như òa khóc trong vòng tay hắn.
“Cuối cùng anh cũng đến rồi!” Mắt tôi sáng lên như nhìn thấy vị cứu tinh, mang dép lê bước ra khỏi cửa.
“Hả?” Hắn không hiểu gì nhưng vẫn giơ tay ôm lấy tôi.
“Có người đã bắt nạt em.” Tôi tố cáo.
“Là ai vậy?” Hắn dùng sức một chút rồi bế tôi lên và cùng nhau bước vào nhà.
Tôi chỉ vào phòng khách và ngơ ngác nhìn đứa cháu gái nhỏ của tôi: “Là con bé, cháu gái nhỏ của em.”
Hắn cười: “Có chuyện gì thế?’’
“Cô bé cứ khóc mãi, em dỗ cũng không được, con bé còn đòi ăn, anh làm sao giúp em đi.” Tôi rúc vào vòng tay hắn như một đứa trẻ.
“Được rồi được rồi, để anh thử xem.” Hắn mỉm cười xoa xoa mái tóc rối bù mà tôi chưa kịp chải. Sau khi đẩy Lục Nhiên tới, tôi chạy vào bếp như muốn chạy trốn. Thành thật mà nói, tôi không tin hắn có thể xử lý được cô bé, nhưng thật tốt khi có thêm một người để cùng chia sẻ nỗi đau. Chỉ là sau khi tôi nấu xong đồ ăn, bên ngoài không hề có một tiếng kêu nào.
Ngủ rồi sao?
Tôi lấy đồ ăn ra và bất ngờ phát hiện hai người đang trò chuyện vui vẻ, vết khóc trên mặt cháu gái tôi vẫn còn đó nhưng cô bé lại cười rất vui vẻ.
Chẳng lẽ thích trai đẹp bản tính của con gái sao?
“Đến ăn sáng đi.” Tôi nhìn họ với vẻ kinh ngạc. Hai người đứng lên, cô cháu gái nhỏ nhất quyết đứng nhón chân để nắm tay Lục Nhiên.
“Đi một mình đi.” Lời vừa nói ra, ba người đều sửng sốt.
Tại sao tôi đột nhiên nói câu đó? Tôi sẽ không phải là ăn giấm với một đứa trẻ con chứ…haha…
Lục Nhiên sửng sốt một lúc rồi nhìn tôi cười, vai hắn rung lên vì cười.
Cô cháu gái tức giận: “Cháu cần anh trai ôm cháu!”
“Anh à?” Tôi cảm thấy chóng mặt.
Phân biệt đối xử!
“Hắn là chú!” Tôi tức giận ôm lấy cô bé: “Đi ăn sáng đi.”
“Dì là người xấu! Dì là người xấu!” Cô bé gào lên rồi lại bắt đầu khóc.
“Ok ok ok, là anh trai, anh trai của cháu, để anh trai ăn sáng cùng cháu được không?” Tôi tranh thủ dỗ dành con bé. Cô bé như bị bỏ bùa, lập tức ngừng khóc, quay đầu nhìn Lục Nhiên: “Cháu muốn anh trai cháu ngồi cạnh cháu.”
Tôi ra hiệu bằng mắt cho hắn, hắn ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cô bé.
Không lâu sau, cô bé lại lên tiếng: “Dì ơi, cháu no rồi.”
“Không được, cháu mới ăn được bao nhiêu đâu?” Tôi cau mày: “Không được lãng phí thức ăn.”
“Cháu muốn anh trai đút cho cháu cơ.”
“Được.” Lục Nhiên thật sự không có từ chối chút nào. Thật tức giận. Bữa ăn khiến tôi tức giận đến nỗi hai người vừa ăn vừa nói cười, hoàn toàn phớt lờ tôi.
Không được! Sao tôi có thể ghen với cả cháu gái của mình chứ. Mình là dì, là dì đó! Không được nghĩ như thế.