NỔI LOẠN TUỔI BỐN MƯƠI - Chương 2
2
Trên đường về nhà, Trình Ý có chút say.
Tài xế đỡ anh lên xe, anh ngồi xuống, ôm bụng rên khẽ.
“Lại đau à? Em đã bảo anh uống ít thôi mà anh không nghe.”
Anh lắc đầu.
“Không liên quan gì đến việc đó, bệnh cũ thôi.”
Anh không muốn nói chuyện với tôi, liếc nhìn điện thoại, không có tin nhắn mới nào, rồi ôm bụng, ngả người xuống ghế ngủ.
Giữa chúng tôi, như có một bức tường vô hình ngăn cách.
Kể từ lần gặp lại Lạc Mạn, anh ấy đã trở nên như thế.
Tôi có chút không hài lòng, nhưng không có bằng chứng cụ thể, cũng không tiện truy cứu.
Vì vậy tôi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mơ màng nhớ lại thời gian khi mới quen Trình Ý.
Lúc đó, anh nghèo nhưng rất cầu tiến, làm việc ở vị trí thấp nhất trong công ty, bận rộn như một con kiến, không biết mệt mỏi.
Bố tôi rất đánh giá cao anh, nói rằng anh có khả năng, trong tính cách có sự kiên trì, sẽ làm nên chuyện lớn.
Vì vậy, bố tôi đã giúp đỡ anh, và giới thiệu chúng tôi cho nhau, rồi đẩy mạnh việc chúng tôi kết hôn.
Trình Ý không phụ lòng mong đợi của bố tôi.
Sau khi anh vào ban quản lý, đã đóng góp rất nhiều cho sự phát triển của công ty, từ chỗ mọi người trong công ty lén gọi anh là “kẻ đào mỏ”, cuối cùng, họ đều nể phục và tôn trọng anh.
Trong công việc, anh quyết đoán và mạnh mẽ, nhưng với tôi thì rất mực chiều chuộng.
Tôi dạy học ở trường đại học, trường nằm ở vùng ngoại ô, đi sớm về muộn, ngày nào anh cũng đưa đón tôi, bất kể mưa nắng.
Đồng nghiệp đều nói tôi may mắn, lấy được người chồng tốt.
Trình Ý lại nói rằng người may mắn là anh, nếu không có tôi và bố tôi, anh cả đời cũng không thể ngẩng đầu lên được.
Năm năm sau khi kết hôn, khủng hoảng tài chính toàn cầu xảy ra, công ty của bố tôi phá sản chỉ sau một đêm, nợ nần hàng chục triệu.
Sức khỏe của bố tôi vốn đã không tốt, ông bị cơn đau tim và qua đời không lâu sau đó.
Trình Ý lo liệu mọi việc hậu sự cho bố tôi, rồi tất bật khắp nơi, tìm cách huy động vốn và dự án, mất vài năm trời mới trả hết nợ.
Khoảng thời gian đó rất khó khăn, chúng tôi cầm cố tài sản, sống trong ngôi nhà cũ mà ông nội để lại, sống dè sẻn từng chút một.
Một lần, tôi thèm ăn, gọi một phần lẩu xiên nướng ven đường, Trình Ý không chịu ăn dù chỉ một miếng, anh nói anh không thích ăn.
Khi tôi ăn, anh chỉ ngồi bên cạnh chơi điện thoại, tôi ăn xong, anh uống hết phần nước lèo còn lại.
Lúc đó tôi mới biết không phải anh không thích ăn, mà là anh không nỡ ăn.
Tôi rưng rưng nước mắt, nói chúng ta gọi thêm một phần nữa, đâu phải là không đủ tiền ăn.
Anh lại vừa nói không ngon, vừa cứng rắn kéo tôi đi.
Anh xuất thân nghèo khó, với anh, mười đồng cũng là tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, anh đã quá sợ nghèo.
Nhưng dù như vậy, anh chưa bao giờ ngăn cản tôi mua bất cứ thứ gì, chưa bao giờ trách móc tôi tiêu xài hoang phí, mà luôn nói rằng không thể cho tôi cuộc sống tốt đẹp, anh cảm thấy có lỗi.
Sau này công ty có lợi nhuận, anh trở thành ông chủ trong mắt người khác, nhiều cô gái lả lơi bâu quanh, nhưng anh chưa bao giờ liếc nhìn ai.
Một người đàn ông như thế, còn gì để chê trách nữa chứ?
Nhưng người đàn ông như thế, tại sao ở tuổi 40, khi đã có mọi thứ, lại đột nhiên bị ám ảnh bởi một người phụ nữ trung niên đầy đốm nâu trên khuôn mặt?
Tôi thở dài, mở mắt nhìn Trình Ý đang ngủ say bên cạnh, lòng tràn đầy cảm xúc khó tả.
Mưa suốt cả ngày, trên đường hầu như không có bóng người.
Đã là 11 giờ đêm, trong màn mưa lất phất, một bóng dáng cô đơn đứng lẻ loi.
Khi mở cửa xe, Trình Ý nhìn thấy cô ấy, cơn say của anh chợt tan biến.
“Trình Ý…”