Nuông chiều phu nhân - Chương 1
CHƯƠNG 1: VÀO PHỦ
Mùng 5 tháng 6, Tô Nguyên từ biệt cha mẹ, mang theo hai nha hoàn Lục Châu và Lan Chi, ngồi trên chiếc kiệu màu xanh lá miễn cưỡng cười với người nhà, đi về hướng phủ Tần vương.
Trong kiệu, nàng vén một góc rèm lên, nhìn cổng Tô phủ và gia đình ngày càng xa, cảm xúc trở nên chập trùng.
Mãi cho đến khi kiệu rẽ vào góc đường, không còn nhìn thấy Tô phủ nữa thì nàng mới buông rèm xuống, thở dài một hơi, chấp nhận số phận làm thiếp.
Nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn chưa hiểu tại mình được chọn!
Sau khi đột tử vì tăng ca ở kiếp trước, nàng xuyên thành đích nữ của Thị Lang bộ Hộ của triều Đại Thịnh.
Ở kiếp này nàng từ nhỏ đã xinh đẹp tròn trịa, rất được trưởng bối yêu thích. Vốn nghĩ rằng khi lớn lên sẽ trổ mã, nhưng không ngờ vẫn là viên châu tròn ngọc sáng như vậy.
Triều Đại Thịnh ca ngợi vẻ đẹp mảnh mai của nữ tử, bởi vậy cho dù ngũ quan của nàng tinh xảo, làn da trắng nõn mềm mại thì ở trong mắt người đời nàng vẫn không được tính là mỹ nhân.
Bốn tháng trước trong cung đã hạ chỉ tuyển tú, lệnh cho danh gia vọng tộc nhà quan có con gái từ mười bốn đến mười bảy chưa định hôn thì nhất định phải tham gia tuyển tú, bộ Lễ sẽ lập danh sách rồi hai tháng sau tiến cung.
Tô Nguyên cho rằng mình chỉ đi ngang qua cung Đại Hưng du lịch một ngày mà thôi, lại không ngờ được chọn làm Phu nhân cho Tần vương Bùi Cảnh Hành.
Hậu viện của Vương gia được phân chia cấp bậc rõ ràng, một Chính phi, hai Trắc phi, bốn Phu nhân, còn lại là các thê thiếp không có danh phận.
Hôm nay là ngày mà nàng vào phủ.
Không có mũ phượng khăn choàng, không có mười dặm hồng trang, chỉ có một bộ cung trang màu hồng và ba mươi hai rương của hồi môn.
Đáng tiếc mẫu thân đã chuẩn bị của hồi môn gần mười năm, tổng cộng là một trăm linh tám tạ.
Lại thở dài một hơi, Tô Nguyên nghĩ thầm, Phu nhân thì Phu nhân, ít nhất nàng còn có tước vị, có trên giấy ngọc của Hoàng cung, cũng được coi là chủ tử chân chính của vương phủ, dù sao cũng mạnh hơn thê thiếp.
Nữ tử Đại Thịnh coi gầy là cái đẹp, nhưng nàng lại nở nang. Bởi vậy đã đến tuổi cập kê hai năm nhưng hôn sự vẫn chưa quyết định được. Bây giờ vào phủ Tần vương rồi, phụ thân cùng mẫu thân không cần phải suốt ngày lo cho hôn sự của nàng nữa.
Nếu Tần vương ghét bỏ nàng, sau này nàng sẽ đóng cửa lại sống cuộc sống của chính mình, phiền phức cũng sẽ không tự tìm đến nàng.
Nếu ánh mắt của Tần vương tốt, nguyện ý cho nàng mấy phần thể diện, nàng cũng sẽ tôn trọng hắn, cố gắng làm một nữ nhân xinh đẹp, chờ thời cơ chín muồi thì sinh thêm một đứa bé. Dòng dõi Tần vương ít người thừa kế, con trai con gái đều quý giá. Dù cho sau này có thất sủng, thì nàng cùng con cũng có thể yên bình sống qua ngày.
Sau khi trải qua việc đột tử vì tăng ca ở kiếp trước, bây giờ nàng chỉ muốn nằm một chỗ, khoẻ mạnh sống đến tám mươi tám tuổi!
Không biết đã qua bao lâu rồi, chiếc kiệu mới dừng lại rồi hạ xuống.
“Tô phu nhân, xin mời người xuống kiệu.” Giọng nói của ma ma vang lên bên ngoài kiệu.
Sau khi được đỡ ra khỏi kiệu, Tô Nguyên vừa mới đứng vững thì đã bị ma ma cùng các nha hoàn đỡ đi về phía phủ.
Bước vào chính sảnh Chiêu Vân Đường của Vương phi, Tô Nguyên quỳ trên đệm, cầm lấy tách trà nha hoàn đưa tới, cung kính đưa trà cho người mặc trường bào màu đỏ sẫm: “Thiếp thân Tô thị thỉnh an điện hạ.”
Trên đường đi tới, trong phủ không giăng đèn kết hoa, không có lấy một tia kinh hỉ. Không ngờ Bùi Cảnh Hành lại mặc một thân trường bào đỏ sẫm như thế này, cũng coi như hắn có lòng.
Nghĩ đến đây Tô Nguyên chợt phát hiện ra từ lúc bị chỉ hôn thì tiêu chuẩn của nàng càng ngày càng thấp, càng ngày càng có khả năng tiếp nhận mọi việc khi chúng đến.
Nhớ ngày đó nàng cũng mong tân lang mặc áo bào đỏ, cưỡi ngựa lớn đến đón tân nương. Hỉ Đường được giăng đèn kết hoa, treo đầy lụa đỏ, nàng có thể tận mắt chứng kiến cảm nhận được không khí náo nhiệt của lễ kết hôn cổ đại.
Mà bây giờ phủ Tần vương lại vắng tanh lạnh lẽo, Tần vương mặc áo bào màu đỏ sẫm, đã là một niềm vui ngoài ý muốn, làm người ta cảm thấy thỏa mãn.
Bàn tay to lớn với những đốt ngón tay thon dài như ngọc đón lấy tách trà, Tô Nguyên lặng lẽ chờ chủ nhân của bàn tay đó phát biểu, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, chỉ nghe thấy tiếng vải ma sát cùng tiếng bước chân đi xa.
Nha hoàn bên cạnh lại bưng trà lên, Tô Nguyên kính trà cho Tần vương phi Lâm thị.
Vương phi Lâm thị năm nay hai mươi bốn tuổi, nhỏ hơn Bùi Cảnh Hành ba tuổi, là đích nữ của phủ Anh quốc công.
Dung mạo Lâm thị xuất chúng, trang điểm trang phục tinh xảo đẹp đẽ, khí chất đoan trang ưu nhã, có phong thái ung dung của một Vương phi.
Lâm thị nhấp một ngụm trà, ấm áp nói: “Sau này chúng ta sẽ là tỷ muội. Trong cung nương nương nói bộ dạng của muội muội rất mắn đẻ, về sau muốn sống tốt thì phải phục vụ điện hạ, sớm ngày khai chi tán diệp cho điện hạ.”
Tô Nguyên hơi cúi đầu, giấu đi sự kinh ngạc trong mắt, nhẹ nhàng nói: “Vâng, thần thiếp sẽ ghi nhớ.”
Vụ việc đã được giải quyết, thì ra là do nương nương trong cung cảm thấy bộ dạng của nàng mắn đẻ cho nên mới chọn trúng nàng, chỉ hôn cho Tần vương.
Tần vương thành thân được bảy năm, hậu viện có một Chính phi, một Trắc phi, hai Phu nhân cùng hai thê thiếp. Vương phi không sinh được, trong phủ chỉ có Lưu Trắc phi có thứ trưởng tử.
Vương phi đã dùng thuốc nhiều năm nhưng vẫn không được, bây giờ nói ra những lời này, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì…
Sau đó lại kính trà cho Trắc phi Lưu thị, Lưu thị dịu dàng cười nói: “Muội muội có thể coi là vào phủ rồi, thật là một người đáng yêu.”
Lưu thị năm nay hai mươi ba tuổi, nét mặt kiều diễm, dáng vẻ hiền lành nhu mì, như cành liễu trong gió vậy.
“Trắc phi nương nương quá khen rồi.” Tô Nguyên cúi đầu cười yếu ớt, làm ra vẻ thẹn thùng.
Nàng không bỏ lỡ vẻ mặt chế nhạo vừa rồi của Lưu thị khi nàng ta đảo mắt qua nàng.
Hơn nữa Lưu thị lại sinh cho Tần vương một đứa con duy nhất, không có khả năng vô hại yếu đuối như vẻ bề ngoài, vẫn nên ít tiếp xúc với nàng ta thì hơn.
Sau đó Tô Nguyên lại làm lễ với hai vị Phu nhân Lý thị và Tống thị, tiếp theo đến hai thê thiếp Triệu thị với Tôn thị tiến lên bái kiến Tô Nguyên. Lý thị và bốn người họ mỗi người một vẻ. Nhất là Tôn thị, là một mỹ nhân hiếm có khó gặp.
Tô Nguyên không khỏi cảm thán, hậu viên Tần vương không có nhiều nữ nhân, nhưng đều là chất lượng cao. Tần vương có phải đang tuân theo quy tắc chất lượng hơn chất lượng không?
Hiện tại trong nhóm mỹ nhân mảnh mai này, chỉ có nàng là người mới đến, không hiểu sao lại có cảm giác không hài hoà cho lắm. Nếu như Tần vương thích nữ nhân mảnh mai thì sao? Vậy thì nàng chỉ có hoàn toàn nằm ngửa…
Buổi kính trà kết thúc thuận lợi, Tô Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì chí ít ngày đầu tiên vào phủ cũng không tệ lắm.
Thấy Tô Nguyên đã gặp hết tất cả mọi người rồi, Lâm thị cười nói: “Đều đã gặp mặt rồi, hôm nay là ngày vui của muội muội, cho nên không giữ muội lại nói chuyện nữa. Muội muội nên về viện sớm đi, điện hạ đã đi tiếp vài người khách rồi, sau khi kết thúc sẽ trở về Lộc Khê Uyển của muội.”
Tô Nguyên nghe xong thì hành lễ rồi lui ra ngoài.