Nuông chiều phu nhân - Chương 2
CHƯƠNG 2: ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC
Sau khi rời khỏi Chiêu Vân Đường, Tô Nguyên được Lục Châu với Lan Chi đỡ lấy, ma ma đi phía trước dẫn đường, đi về phía Lộc Khê Uyển. Đi bộ được khoảng một nén nhang, rẽ qua một khúc cua là tới cổng của Lộc Khê Uyển.
Tô Nguyên giương mắt nhìn về phía viện, chỉ thấy một bức tường màu đỏ sẫm được phủ bởi dây leo xanh mướt, nhìn từ xa giống như một bức tranh đầy màu sắc.
Khi tiến vào trong sân, ma ma cười nói: “Phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, lão nô xin cáo lui trước.” Vẻ mặt có chút xa cách, giống như không muốn nói chuyện với nàng vậy.
Tô Nguyên nhìn Lục Châu một chút, Lục Châu vội vàng cười rồi đưa cho ma ma một cái hầu bao: “Không biết nên xưng hô với ma ma như thế nào?”
Ma ma nhận lấy hầu bao liền thu tay vào trong tay áo ước lượng một chút, cảm thấy hài lòng nên nụ cười trên mặt cũng trở nên ấm áp hơn: “Cô nương khách khí rồi, nô tỳ là Tiền ma ma bên phủ Vương phi.”
Biết được là người bên cạnh Vương phi, Lục Châu càng cười tươi hơn: “Ma ma, Phu nhân của chúng ta vừa mới tới phủ, sau này làm phiền ma ma chiếu cố nhiều hơn.” Vừa nói vừa lấy hai mảnh vàng ra nhét vào tay Tiền ma ma.
Cầm trong tay ít nhất hai mảnh vàng, Tiền ma ma càng cười thân thiết hơn: “Tính cách Vương gia lạnh lùng, không thích nói chuyện nhiều, không thích người ồn ào.”
Nghe vậy Tô Nguyên vội vàng cảm tạ Tiền ma ma: “Đa tạ Tiền ma ma đã chỉ điểm.” Ánh mắt Tiền ma ma hơi lóe lên, nhận nửa lễ của Tô Nguyên, gặp Tô Nguyên thức thời cảm tạ liền nói thêm vài câu về sự tình trong phủ.
“Đã không còn sớm nữa, xin Phu nhân hãy mau chuẩn bị.”
Tô Nguyên lại cảm ơn lần nữa rồi nói với Lục Châu: “Thay ta tiễn Tiền ma ma về.”
Sau khi tiễn Tiền ma ma xong, Tô Nguyên liền ngồi vào bàn trang điểm, nhìn nữ nhân đang chải tóc trong gương, nàng chợt thấy lạ lẫm, trên mặt có chút mê man.
“Ta luôn cảm thấy đây giống như một giấc mơ, lập gia đình thế này…”
Lan Chi đang giúp Tô Nguyên xõa tóc ra, tháo trâm cài tóc cùng đồ trang sức, nghe vậy trong lòng liền có chút chua xót.
Cô nương từ nhỏ đã được sủng ái, được cưng chiều nâng niu như viên ngọc quý. Hôn lễ hôm nay… Tần vương Phu nhân, nói dễ nghe là gả cho Vương gia, nhưng sao có thể tốt hơn so với được làm Chính phi chứ.
“Cô nương…” Lan Chi muốn nói một vài lời an ủi, nhưng đột nhiên bên ngoài cửa sổ truyền tới một giọng nam…
“Phu nhân, nô tài là Phúc Thuận bên cạnh Vương gia, nửa canh giờ nữa điện hạ sẽ đến, xin Phu nhân chuẩn bị sớm.” Giọng nam có chút sắc bén làm Tô Nguyên cùng Lan Chi đều giật mình.
Lan Chi vội vàng đi ra trả lời, cùng với Lục Châu vừa mới bưng nước nóng trở về đi vào, động tác nhanh nhẹn hầu hạ Tô Nguyên tắm rửa, dùng tốc độ nhanh nhanh nhất để tắm cho nàng sạch sẽ thơm tho.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Tô Nguyên lặng lẽ ngồi lên giường đợi Tần vương Bùi Cảnh Hành, trong lòng cảm thấy bất an.
Nàng cảm thấy có chút sợ hãi, nếu là ở kiếp trước, nàng không thể tin được rằng sẽ có một ngày mình làm chuyện thân mật với một nam nhân xa lạ.
Bỗng nhiên ngoài cổng vang lên tiếng thỉnh an của Lục Châu và Lan Chi, trong lòng Tô Nguyên cảm thấy căng thẳng, những ngón tay không tự chủ được nắm chặt lấy nhau, Bùi Cảnh Hành tới!
Kẽo kẹt —
Cửa phòng bị đẩy ra, sau đó một bóng người cao lớn mạnh mẽ chậm rãi đi vào.
Chỉ thấy Bùi Cảnh Hành dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, vẻ mặt uy nghiêm.
Mái tóc đen dài được búi lên, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, ngũ quan sâu sắc rõ ràng, khuôn mày như kiếm, mày kiếm tinh mâu*, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
*Chỉ ngoại hình và phong cách đều chính trực.
Hôm nay lúc kính trà Tô Nguyên vẫn chưa nhìn kỹ Bùi Cảnh Hành, chỉ có lúc vào phòng mới nhìn thoáng qua một chút, nàng biết hắn đẹp trai, nhưng không ngờ lại đẹp đến mức này. Nàng tự an ủi mình, tốt xấu gì cũng là cũng là tuyệt thế mỹ nam, nghĩ đến chuyện động phòng hoa chúc sau này cũng không đến nỗi khó chấp nhận.
Bùi Cảnh Hành cũng đang đánh giá nữ nhân trước mắt mình, Hoàng hậu chọn trúng nàng là vì dáng người nàng nhìn mắn đẻ, có thể thay hắn khai chi tán diệp.
Nàng đổi một chiếc váy màu hồng mới tinh thêu hoa văn hoa mẫu đơn vàng, vén tóc lên cài một chiếc trâm được làm bằng vàng nguyên chất khảm ngọc trai. Khuôn mặt vốn dịu dàng thanh tú lại được y phục trang sức làm cho nàng nhìn càng xinh đẹp đáng yêu hơn. Đường nét khuôn mặt của nàng khá đẹp, nếu không phải đi ngược lại vẻ đẹp mảnh mai được người đời yêu thích thì chắc nàng đã được coi là tuyệt sắc mỹ nhân.
“Còn không qua đây hầu hạ?”
Nhìn nữ nhân trước mắt không có ý định đứng dậy hầu hạ, Bùi Cảnh Hành khẽ chau mày.
Nhìn dáng vẻ này chắc là trong nhà nuông chiều từ bé, không học đủ quy củ.
Một giọng nam trầm đột nhiên vang lên, Tô Nguyên giật nảy mình một cái, sau đó liền vội vàng đứng dậy nói: “Thần thiếp… Thần thiếp thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an.”
“Đứng dậy hầu hạ bản vương thay quần áo.”
Tô Nguyên hít một hơi, nhẹ nhàng bước lên phía trước, duỗi đôi tay hơi run rẩy của mình ra cởi ngoại bào cho Bùi Cảnh Hành.
May thay là nàng đã học qua nữ công, tuy nói là lần đầu tiên cởi áo cho nam nhân, nhưng nàng biết nút thắt nằm ở đâu, bận rộn cả nửa ngày trời cuối cùng nàng cũng thuận lợi cởi được ngoại bào của Bùi Cảnh Hành ra.
Nàng treo ngoại bào của hắn lên móc áo, bắt đầu cởi quần áo trong của Bùi Cảnh Hành.
Hương hoa trên người nữ nhân đọng lên trên chóp mũi của Bùi Cảnh Hành, hơi cúi đầu là có thể thấy làn da trắng nõn đang thoắt ẩn thoắt hiện dưới động tác của nàng.
“Không còn sớm nữa, mau thu xếp đi.” Ánh mắt của Bùi Cảnh Hành tĩnh mịch, ôm nữ nhân trước mắt đi về phía giường.
“Điện hạ!” Tô Nguyên bị hắn làm cho giật nảy mình, vội dùng hai tay ôm lấy cổ của hắn để ổn định lại.
Tấm rèm đỏ nhẹ nhàng buông xuống trước giường…
Hơi thở ấm áp phả vào cổ Tô Nguyên, khiến cho nàng run rẩy tê dại từng đợt. Nàng nắm chặt hai tay lại thành hình nắm đấm, nhắm mắt lại, không dám nhìn khuôn mặt anh tuấn đang gần trong gang tấc kia.
Nhưng Bùi Cảnh Hành cũng không nói gì mà dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, cuối cùng dừng ở trên môi. Một lúc sau, hắn cúi đầu hôn lên bờ môi của nàng, vừa bá đạo vừa mạnh mẽ.
Tô Nguyên cảm thấy không thể thở nổi, nhưng lại không thể cự tuyệt động tác của hắn.
Tấm rèm thêu màu đỏ đung đưa chập chờn, từng trận thuỷ triều bao phủ lấy nàng…