Nuông chiều phu nhân - Chương 3
CHƯƠNG 3: SÁNG SỚM
Đầu giờ Mão, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, bầu trời chỉ vừa mới chuyển sang màu trắng nhạt.
Bùi Cảnh Hành mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của nữ nhân đang nằm trong lòng mình, trong mắt hiện lên một ý cười ôn hoà.
Tóc mai như mây, hương thơm ngào ngạt như hương tuyết vừa mới tan*.
*Câu này tác giả ghi khó hiểu quá nên editor không biết edit như nào. Đại khái là khen vẻ đẹp của Tô Nguyên.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao khi mỹ nhân ở trong trướng, quân vương lại không lên triều.
Ngón tay hắn vô thức xoa lên đôi môi đỏ mọng của nữ nhân, từ xưa đến nay hắn chưa từng hôn ai. Nhưng đêm qua khi nhìn thấy đôi môi hồng hào như anh đào này, không hiểu sao hắn bị bị hấp dẫn, lần đầu tiên hôn lên đôi môi ấy, mềm mại ngon miệng.
“Ừm…” Tô Nguyên cau mày, bị cảm xúc khác lạ trên môi làm cho bừng tỉnh, vô thức nhìn xung quanh, sau đó mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên thì phát hiện Bùi Cảnh Hành đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt khuôn mặt của nàng trở nên đỏ bừng.
“Điện hạ…” Nàng nhẹ nhàng gọi, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Hình ảnh đêm qua vẫn còn đang hiện lên một cách sống động trong đầu, nàng cảm thấy xấu hổ đến nỗi toàn thân nóng như lửa đốt, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.
Bùi Cảnh Hành không nói gì, nhìn khuôn mặt Tô Nguyên đang đỏ bừng, trong mắt nổi lên một tia đen tối.
Vị Phu nhân mới này như châu tròn ngọc sáng, da thịt trắng nõn mềm mại, chạm vào thơm mát như ngọc, có được vẻ đẹp của Dương phi*.
*Ý chỉ Dương phi – con gái của Tùy Dạng Đế.
Hắn xoay người lại bao bọc lấy nàng, ngăn mọi tiếng kinh hô của nàng ở trong miệng…
Khi Tô Nguyên tỉnh dậy lần nữa thì Bùi Cảnh Hành đã rời đi, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới sáng sớm lại làm một lần nữa, nàng mệt đến nỗi không còn sức lực hầu hạ Bùi Cảnh Hành rửa mặt. Cũng may hắn còn chút lương tâm không đánh thức nàng dậy, tự mình rửa mặt…
Xem ra Bùi Cảnh Hành cũng có thể thưởng thức vẻ đẹp nở nang của nàng, không chê nàng béo, coi như là người có hiểu biết, trong lòng Tô Nguyên cảm thấy có chút vui vẻ.
Trong lòng nàng từ xưa đến nay chưa từng cảm thấy mình béo. Đây là nàng nở nang, đường cong yểu điệu, nếu là ở kiếp trước thì nàng chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân mê hoặc lòng người!
Lục Châu nghe thấy động tĩnh, ở bên ngoài lều nhẹ nhàng hỏi vọng vào: “Phu nhân, người tỉnh rồi ạ?”
Tô Nguyên đỡ lấy cơ thể đau nhức của mình, yếu ớt hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Giờ Thìn một khắc, một lát nữa còn phải đi Chiêu Vân Đường thỉnh an, tốt nhất là Phu nhân nên đứng dậy thôi.” Lục Châu vừa nói vừa treo màn lên.
“Điện hạ rời đi lúc nào vậy?”
“Giờ Mão ạ, lúc Điện hạ rời đi còn dặn dò không được đánh thức phu nhân.” Lục Châu có chút kích động nói: “Phu nhân, Điện hạ thật sự rất yêu thương phu nhân!”
“Yêu hay không yêu thì ta không biết, ta chỉ biết là eo ta sắp gãy tới nơi rồi, toàn thân đau nhức, nhanh, Lục Châu mau đỡ ta dậy đi tắm, ta muốn từ từ ngâm nước nóng.”
Tô Nguyên vừa mới cử động liền có cảm giác toàn thân như bị xe cán qua, đau đớn ập đến, trong lòng không khỏi Bùi Cảnh Hành là tên cầm thú!
Nghe vậy Lục Châu vội vàng gọi Lan Chi đến, hai người cùng nhau đỡ Tô Nguyên đứng dậy, giúp nàng di chuyển đến phòng tắm bên cạnh.
Trong phòng tắm đã sớm chuẩn bị nước tắm hoa hồng, Lục Châu múc một ít nước nóng trong xô bên cạnh, điều chỉnh nhiệt độ nước rồi hầu hạ Tô Nguyên đi tắm.
Ngâm mình trong nước hoa hồng ấm áp làm dịu đi cơn đau buốt trên thân nàng, Tô Nguyên thoải mái thở dài một tiếng.
“Tối hôm qua với sáng nay chắc đã làm cô nương mệt muốn chết rồi đúng không?” Lục Châu cười nói, đôi mắt cong lên thành một vầng trăng khuyết.
“… Không biết xấu hổ!” Tô Nguyên tức giận nói: “Đại cô nương còn chưa xuất giá mà đã dám trêu ghẹo ta!” Nàng đưa tay cầm lấy chiếc khăn ướt nóng Lan Chi đưa, lau sạch mặt với cổ.
“Nô tì đây là mừng thay cho Phu nhân, Điện hạ coi trọng người, như vậy mới có thể yêu thương người!” Lan Chi dùng khăn nóng nhẹ nhàng lau tóc cho Tô Nguyên, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vui mừng.
“Hai nha đầu mặt dày này…” Tô Nguyên vừa cười vừa mắng.
Quan sát từ đêm qua đến sáng nay, có thể thấy Bùi Cảnh Hành không ghét bỏ nàng, đây là một khởi đầu tốt. Tương lai nàng không có yêu cầu gì cao, chỉ cần có thể sinh con rồi an ổn sống qua ngày là được.
Sau khi tắm rửa xong, Tô Nguyên mặc một chiếc váy chiết eo cao có hoạ tiết mây hồng và hoa lá xanh sẫm, bên ngoài khoác một chiếc áo xanh nhạt. Nàng búi tóc hình chữ Thập, cài một cây trâm được đính bằng vàng và phỉ thuý.
Nàng lấy gương tự soi rồi âm thầm gật đầu, nhẹ nhàng thanh lịch nhưng lại không mất đi sự tinh xảo, rất phù hợp để hôm nay đi thỉnh an.
Sau khi liên tục xác nhận mình đã chuẩn bị đầy đủ, Tô Nguyên và Lục Châu vừa bước ra tới cửa đã bị người đang đợi ở cửa làm cho giật mình…
“Sao lại là Phúc công công vậy?!” Tô Nguyên kinh ngạc: “Sao có thể làm phiền Phúc công công được chứ, mau gọi một nha hoàn đến đi.”
Đứng ở ngoài phòng chờ vậy mà lại là Phúc Thuận bên cạnh Bùi Cảnh Hành.
Vừa nhìn thấy Tô Nguyên, Phúc Thuận liền mỉm cười tiến lên hành lễ.
“Phu nhân vừa mới đến, đường đi nước bước trong phủ không quen, Điện hạ sai nô tài đưa Phu nhân đến Chiêu Vân Đường.”
Nghe vậy Tô Nguyên gật đầu nói: “Vậy làm phiền Phúc công công rồi.”
Nàng nháy mắt với Lục Châu, nàng ấy mỉm cười lấy ra một cái hầu bao, Phúc Thuận thoải mái nhận lấy, vẫn cười tủm tỉm như cũ, gương mặt không có chút biến hoá nào.
Tô Nguyên cũng không thèm để ý, thân là nô tài thiếp thân của Bùi Cảnh Hành, Phúc Thuận cũng đã thấy rất nhiều chuyện trên đời. Hai lạng vàng trong cái hầu bao đối với hắn chẳng là gì cả.
Sau khi ra khỏi Lộc Khê Uyển, chủ tớ Tô Nguyên theo sau Phúc Thuận đi đến Chiêu Vân Đường của Vương phi.
Hôm qua khi Tô Nguyên vào phủ chỉ mang theo hai nha hoàn ở với nàng từ nhỏ, lớn lên cùng nàng là Lục Châu và Lan Chi.
Lan Chi thận trọng cẩn thận, hôm nay ở lại viện để sắp xếp lại của hồi môn. Lục Châu nhạy bén linh hoạt nên mới cùng nàng đi thỉnh an.
Trên đường đi các hạ nhân của phủ Tần vương rất quy củ, im lặng làm việc của mình, không tụ tập nói chuyện phiếm. Khi nhìn thấy nàng đều cúi đầu thỉnh an, Tô Nguyên cũng không tự cao tự đại, nhẹ nhàng gật đầu hỏi thăm.
Phúc Thuận cũng rất chu đáo, trên đường đi thấp giọng kể về những chuyện xảy ra trong Vương phủ.