SAN SẺ NỖI ĐAU - Chương 12
12
Khuôn mặt Lâm Tinh Nguyệt trở nên tái nhợt, không thốt nên lời.
Sau khi cô ta rời đi, tối hôm đó Chu Tuyên đến. Giọng anh ta đầy nặng nề:
“Những ngày vừa qua, em lấy điện thoại của anh nói là để tìm cái gì, hóa ra là để tìm những bức ảnh và video đó sao?”
“Nếu tôi không tìm, tôi sẽ không biết rằng hai người đúng là hèn hạ, làm ra những chuyện như vậy mà còn quay lại để làm kỷ niệm—”
Yết hầu của Chu Tuyên lên xuống mạnh, tiến lên ôm lấy tôi.
“Đừng nói nữa, Giang Giang.”
Tôi lạnh lùng đáp: “Anh có thể làm, tại sao tôi không thể nói?”
“… Em đã nói rằng em đã tha thứ cho anh rồi mà.”
Lông mi anh ta run rẩy dữ dội, ánh mắt ngập tràn đau khổ.
“Tha thứ rồi thì những chuyện đã qua có thể xem như chưa từng xảy ra sao?”
“Tôi luôn nhớ rằng suốt 22 năm qua, từ khi chưa nói được thành câu đến khi trưởng thành hoàn toàn. Chu Tuyên, vì tôi biết mình rất yêu anh, nên dù anh làm gì tổn thương tôi, tôi cũng chọn cách tha thứ.”
“Nhưng anh đã đáp lại tôi thế nào?”
“Hai người, một là bạn trai của tôi, một là người bạn thân nhất của tôi. Bao nhiêu lần, hai người cứ thế đùa giỡn tình tứ trước mặt tôi, có phải như thế thật kích thích không? Hay trong mắt anh, tôi thật sự ngu ngốc và chậm chạp đến mức anh chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người?”
“Chu Tuyên, anh thực sự ghê tởm và hèn hạ.”
Vì xúc động, cơn đau ở dạ dày lại cuộn lên.
Tôi chống tay lên giường, thở dốc dữ dội.
Y tá gõ cửa bước vào, đưa tôi truyền dịch.
Tôi nhắm mắt lại: “Ra ngoài đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Hóa trị khiến cơ thể tôi ngày càng suy yếu.
Có lẽ đứng giữa ranh giới sống c//hế//t, anh ta cuối cùng cũng bắt đầu nhớ lại những gì trước đây anh ta có thể phớt lờ.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi ngày càng đậm sâu.
Anh ta bắt đầu uống rượu, mỗi lần say lại chạy đến ngồi cạnh giường tôi, nắm chặt tay tôi và xin lỗi trong hơi men.
“Tha thứ cho anh đi, Giang Giang.”
“Chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Những chuyện đã qua, hãy để nó trôi qua vĩnh viễn, được không?”
“Trước sự sống và cái c//hế//t, có gì là không thể vượt qua chứ?”
Tôi nằm trên giường, không nói một lời.
Tôi luôn nhớ đến một buổi chiều mưa thu.
Khi Chu Tuyên đến thăm tôi trong phòng bệnh, đột nhiên nói rằng anh ta đã nghe về một chuyên gia có nhiều kinh nghiệm trong điều trị ung thư, chỉ là ông ấy đã nghỉ hưu rồi.
“Anh sẽ đến thành phố bên cạnh, mời ông ấy đến giúp em chữa trị.”
Nhưng lần tiếp theo tôi nghe tin về anh ta là trong một cuộc điện thoại từ cảnh sát.
“Xin hỏi, có phải là cô Lý Giang Giang không?”
“Vì giành tay lái, bạn trai của cô, Chu Tuyên, đã gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc và đã tử vong tại chỗ.”
“Tại hiện trường còn có một phụ nữ đang mang thai, hiện đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu…”
Trong tai tôi như có hàng ngàn bọt khí nổi lên, qua những âm thanh xa xăm và tiếng ầm ầm, tôi cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Trên màn hình, tôi đang đàm phán với công ty đối thủ của Chu Tuyên về việc bán một nửa số cổ phần của mình.
Làm thế nào để khiến Chu Tuyên, người đang thành công trong sự nghiệp, cảm nhận được nỗi đau thấu xương như tôi.
Nhưng chưa kịp thực hiện, tôi đã nghe tin anh ta qua đời.
Người phụ nữ mang thai, đi cùng anh ta trên chuyến xe ấy, chính là Lâm Tinh Nguyệt.
Họ vẫn chưa hoàn toàn dứt khỏi nhau cho đến hôm nay.
Tại đồn cảnh sát, tôi nhận lại những vật dụng của Chu Tuyên, một chiếc điện thoại dính đầy máu.
Khi mở máy, chỉ thấy những tin nhắn mới mà anh ta và Lâm Tinh Nguyệt chưa kịp xóa.
Dù mang trong lòng thứ tình yêu và thù hận méo mó, họ vẫn tiếp tục vướng vào nhau.
Chẳng có chuyên gia ung thư nào đã nghỉ hưu.
Tất cả đều là dối trá.
Đều là dối trá.
13
Như một phép màu, sau vài lần hóa trị và thêm một ca phẫu thuật cắt bỏ khối u, cơ thể tôi dần dần hồi phục.
Bản thỏa thuận mà Chu Tuyên chỉ ký để trấn an tôi, thật trớ trêu, lại trở thành cơ sở để tôi thừa kế toàn bộ tài sản của anh ta sau khi anh ta qua đời.
Khi tôi hoàn toàn bình phục và ra viện, đã là mùa thu năm sau.
Những chiếc lá vàng úa xoay vòng trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt tôi. Có một chiếc lá vừa vặn rơi vào lòng bàn tay tôi.
Tôi cầm lấy nó, nhìn vào cọng lá vẫn còn chút màu xanh, như một mầm sống nảy nở từ trong tuyệt vọng.
Bất chợt, tôi nhớ về Chu Tuyên, người đã qua đời.
Rất lâu, rất lâu trước đây, khi chúng tôi còn trẻ.
Cũng là vào một chiều thu như thế này, trên đường từ trường về nhà, anh ta và tôi đùa giỡn với nhau, bỗng nhiên anh ta giơ tay lên.
Vì từ nhỏ đã bị bố bạo hành, tôi theo phản xạ rụt người lại.
Ánh mắt Chu Tuyên thoáng hiện sự đau xót, anh ta hạ tay xuống và ôm tôi vào lòng.
“Giang Giang, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em.”
Cuối cùng thì, tất cả chỉ là một trò lừa bịp.
Những lời đã nói khi yêu, chỉ có giá trị khi còn yêu.
-Hết-