Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Nhìn Trúng Tên Lính Thô Kệch - Chương
1.
Thầy bói nói ta là người có số mệnh tốt.
Phụ thân ta là Hầu gia tin là thật nên từ nhỏ đã hết mực yêu thương chiều chuộng, muốn gả ta cho tiểu công tử nhà Cảnh hầu – thanh mai trúc mã với ta.
Nào ngờ người chưa kịp gả đi, cả nhà đã bị kết tội mưu phản, bị đày đi phương xa.
Trên đường lưu đày, thiên hạ được xá tội, ta được miễn tội trở thành thường dân, nhưng lại mất nhà cửa.
Đúng lúc hoang mang vô định, vị hôn phu tìm được ta.
Hắn ta mang theo mứt quả mà ta yêu thích từ nhỏ, đau lòng vuốt ve tóc ta, nghe ta kể lể ấm ức.
Cuối cùng lại trơ trẽn nói: “Ý Nhi muội muội, Hầu phủ không còn, huynh chỉ có thể cho muội một danh phận thiếp thất.
Nhưng huynh đảm bảo, cho dù huynh bất đắc dĩ phải cưới chính thê cũng tuyệt đối sẽ không đụng đến nàng ta, cho dù là thân hay tâm đều chỉ dành cho một mình muội.”
Lời hắn ta nói thật hay, thần sắc cũng ung dung tự tin.
Nhưng ta lại không tin dù chỉ nửa phần.
Di nương từ nhỏ đã dạy ta: Miệng lưỡi đàn ông là gạt người, ngàn vạn lần đừng tin.
Di nương còn nói, thà làm thê nhà nghèo, chứ không làm thiếp nhà giàu.
Vì vậy ta xoay người lao vào vòng tay của tên lính thô kệch phụ trách áp giải phạm nhân trên đường đi đày.
Tên lính thô kệch họ Dương tên Trĩ, lông mày có một vết sẹo, trên người mặc áo giáp rách nát, trông vừa hung dữ vừa đáng sợ.
Hắn nghênh ngang ngậm một cọng cỏ đuôi chó, trên tay cầm roi ngựa nhuốm m.á.u vỗ nhẹ.
Vừa mở miệng chính là những lời tục tĩu khiến người ta phải run rẩy: “Sao không giả làm bà lão mắt lé miệng méo nữa rồi, bùn đất trên mặt nên rửa sạch đi chứ? Biết sớm là có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chậc!”
Thì ra chút thủ đoạn nhỏ bé trước đây ta cố ý giả vờ xấu xí đã bị hắn nhìn thấu từ lâu.
“Dương đại nhân chê cười rồi, ta… ta trước đây không phải cố ý.”
Mẫu thân ruột của ta là tiểu thiếp được Hầu gia cha ta sủng ái nhất, dung mạo diễm lệ vô song, sinh ra ta càng thêm phần xinh đẹp.
Trên đường đi đày, những người dễ bị xâm hại, chà đạp nhất chính là những thiếu nữ có chút nhan sắc như ta.
Dù sao trước mặt những tên lính canh giữ, phạm nhân đi đày còn không bằng súc sinh.
Ta rất sợ, sợ rằng bản thân cũng sẽ có một ngày như vậy, vì thế đã nghĩ ra mấy cách ngốc nghếch.
Ta bôi bùn đất lên mặt, giảm bớt cảm giác tồn tại, lại cắn tóc cho dài ngắn không đều.
Đi đường thì ưỡn ngực, rụt cổ, khom lưng, không có việc gì thì giả vờ ngốc nghếch như một bà lão mắt lé miệng méo.
Ta dè dặt sống lay lắt qua ngày, ngay cả ánh mắt cũng dè dặt né tránh những tên ác ma này.
Nhưng dần dần phát hiện, dưới sự quản lý của Dương Trĩ, không có một nữ phạm nhân nào bị làm nhục.
Hắn nhìn phạm nhân đều như nhau, giống như đang nhìn đống phân chó.
Chỉ có khinh thường, mà không muốn nhúng chàm.
Không hiểu sao so với vị hôn phu đang an nhàn ngồi trên xe ngựa phía sau, ung dung thong thả chờ ta quay đầu lại giống như chắc chắn ta sẽ quay về bên hắn ta.
Ta lại càng tin tưởng tên lính thô kệch cao như tòa tháp, nắm đ.ấ.m to bằng cái bát này hơn.
2.
Sau khi đại xá thiên hạ, nhóm quan binh, nha dịch áp giải phạm nhân không nhận được phân phó cụ thể cần phải trở về quê quán, chờ quan viên địa phương sắp xếp.
“Nghe nói đại nhân quê ở Sơn Đông, ta và đại nhân coi như là nửa đồng hương, ta muốn đi theo đại nhân về quê, trên đường cũng có người chiếu cố.”
Tính cách ta nhu nhược, mỗi lần nói chuyện mặt sẽ đỏ bừng.
Di nương luôn nói mỗi lần ta tỏ vẻ run rẩy liền giống như hoa phượng tiên kiều diễm khiến người ta muốn bứt một bông xuống, tùy ý chà đạp, nhựa đỏ tràn trề.
Là chiêu bài để nắm thóp nam nhân hiệu quả nhất.
Lời trước ta không hiểu.
Nhưng câu nói sau cùng về việc nắm thóp nam nhân, ta hiểu.