Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Nhìn Trúng Tên Lính Thô Kệch - Chương 14
Thật sự rất kiếm được rất nhiều tiền.
Không ngờ lại kiếm tiền như vậy.
Ta biết chữ, cho nên ta quản lý sổ sách.
Kỳ thật ta không muốn làm công việc này, nhưng công việc này trả lương rất cao.
Rảnh rỗi, Dương Trĩ sẽ đến tìm ta, hắn cầm một cành cây đi theo ta học chữ.
Ta chưa từng thấy ai keo kiệt như vậy, đáng lý ra hắn hiện tại cũng coi như là phú ông rồi nhưng ngay cả giấy bút cũng không chịu mua.
Ngoại trừ ăn no, hắn không tiêu xài phung phí, quần áo thay đi thay lại cũng chỉ có hai bộ.
Huynh đệ khuyên hắn nên hào phóng với bản thân một chút, hắn liền mắng chửi.
Huynh đệ của hắn lén lút truyền tai nhau rằng hắn đang tiết kiệm tiền để cưới thê tử, dù sao…
Mỗi lần như vậy, bọn họ đều len lén nhìn ta.
Lúc này ta đã không mặc váy áo vải bông mỏng nữa, chất liệu y phục trên người ta là lụa là, kiểu dáng tuy không bằng những kiểu mới nhất ở kinh thành, nhưng lại tao nhã, mềm mại.
Ta còn cài trâm ngọc trên đầu, trên tai thậm chí còn đeo một đôi khuyên tai vàng nhỏ.
Lúc này, Đào Hồng sẽ lên tiếng bênh vực ta: “Bộ y phục này của tiểu Minh đều là dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm được, không cần các ngươi, đồ nam nhân thối.”
“Hơn nữa Dương đại nhân là tam cữu lão gia của tiểu Minh, các ngươi đừng có suy nghĩ lung tung, cẩn thận bị sét đánh đấy!”
Trong mắt nàng ta, người bình thường không xứng với ta.
Nói về chuyện ăn chơi hưởng lạc, không ai giỏi hơn ta.
Ta dẫn nàng ta đi hưởng thụ, nàng ta nói cả đời này chưa từng vui vẻ như vậy.
Đoạn đường này, nhìn chung là thuận lợi.
Điều duy nhất khiến ta phiền lòng chính là Dương Trĩ, hắn không phải là người có tố chất học hành.
Chữ viết của hắn rất xấu, nhưng người khác nói chữ viết của hắn xấu, hắn sẽ nổi giận.
Hắn còn hùng hồn biện bác, nói chữ viết của hắn tự thành một phái, phóng khoáng, không gò bó.
Xem ra là học được hai thành ngữ, liền biết cách khoe khoang văn chương rồi.
Chữ viết thì như phân chó, nhận mặt chữ ngược lại cũng tính là nhanh.
Hắn lại nói nếu như xuất thân tốt một chút có lẽ đã có thể thi đỗ trạng nguyên.
…
Ta coi như là hiểu được tâm trạng tức giận đến mức râu tóc dựng ngược của phụ ta lúc trước rồi.
16.
Đến Sơn Đông.
Các binh lính đều vội vàng trở về nhà gặp mẫu thân, Dương Trĩ không về nhà, hắn muốn đến nha môn hỏi thăm sự sắp xếp của triều đình dành cho hắn.
Còn Đào Hồng đi theo Liễu Tam về nhà hắn, trước khi đi cười nói với ta nếu như mẫu thân của Liễu Tam không vừa mắt nàng ta, nàng ta sẽ đến tìm ta.
Ta cuối cùng cũng gặp được người nhà ngoại.
Bọn họ đã sớm nghe nói đến tai họa của Hầu phủ, cũng như tin tức di nương qua đời, hiện tại nhìn thấy ta đột nhiên xuất hiện đều ôm ta khóc một trận.
Gia tộc ngoại ta khá lớn, chỉ riêng cữu mẫu đã gặp mười mấy người, ngoại tổ mẫu còn dẫn ta đi gặp đại ngoại tổ mẫu, tam ngoại tổ mẫu, tứ ngoại tổ mẫu, lục ngoại tổ mẫu…
Nhà bọn họ đều không tính là giàu có, nhưng mỗi người đều nhét quà vào tay ta, lấy thức ăn ngon nhất trong nhà ra chiêu đãi ta.
Ta lại có nhà rồi.
Mỗi ngày đều đi theo ngoại tổ mẫu trồng rau, cho ngỗng ăn, nhặt trứng.
Hoặc là cùng mấy người biểu đệ thổi phồng những trải nghiệm nguy hiểm, kích thích trên đường đi của ta.
Mấy tên nhóc này, trước kia cao lớn hơn ta một cái đầu, cứ nhất quyết gọi ta là biểu muội.
Bây giờ còn không phải là “Biểu tỷ, biểu tỷ, mau kể đi, mau kể cho chúng ta nghe chuyện sau đó như thế nào đi…”
Đương nhiên, phần lớn thời gian ta sẽ cùng các biểu tỷ, biểu muội đi dạo chơi ở trong trấn, ăn kẹo hồ lô, ăn kẹo đường, ăn bánh bao hấp, xem chọi gà, chọi dế, xem khỉ biểu diễn.
Ngoại tổ phụ là một lão gia tử nghiêm khắc, ít nói, ông còn là sơn trưởng của trường học trong trấn.
Ông vừa về nhà, các biểu đệ đều ngoan ngoãn, các biểu tỷ, biểu muội cũng đều cười không lộ răng, giả vờ làm thục nữ.