Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Nhìn Trúng Tên Lính Thô Kệch - Chương 16
Ánh mắt ta lóe lên: “Ai muốn gả cho ngươi chứ, đừng quên chúng ta cách nhau một tầng quan hệ đó, tam cữu lão gia.”
Hắn nhịn cười: “Đó là lừa nàng thôi, nàng đừng nói chuyện này cho ngoại tổ phụ nàng biết.”
Hừ, hắn cũng biết chuyện này rất xấu xa.
Ta tức giận đi về phía trước, hắn vươn tay túm lấy cổ áo ta, ta bị giữ lại.
“Cũng là nàng gọi ta là tam thúc công trước, nàng quên rồi sao?”
Có chút tức giận, xấu hổ, ta đỏ mặt, quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Hắn sờ sờ mũi, đột nhiên bước lên, cúi người nhìn thẳng vào mắt ta.
“Nàng nhát gan như vậy, nếu ta không thừa nhận là trưởng bối để nàng yên tâm chẳng phải nàng lại bôi bùn đất lên mặt, cắt tóc như chó, còn giả vờ gù lưng trợn mắt trắng dã sao?”
“Ông trời ơi, nhìn thấy bộ dạng giả vờ vụng về của nàng ta thật sự suýt chút nữa cười chết, lại suýt chút nữa bị tức chết. Nàng chỉ là một phạm nhân đi đày, ta đường đường là đô giám sẽ coi trọng nàng sao?”
“Tuy rằng nàng lớn lên vừa mềm mại vừa xinh đẹp, lùn một chút thì lùn một chút nhưng lại càng đáng yêu hơn thôi.”
“Nhưng về sau nàng không phải phạm nhân nữa, ta cũng không còn là đô giám, có chút tâm tư liền không nhịn được nữa.”
Cuối cùng, hắn để lại một câu: “Nếu như nàng nguyện ý gả cho ta, ta sẽ cho nàng làm cáo mệnh phu nhân.”
18.
Thật sự muốn gả cho hắn sao?
Ta suy nghĩ kỹ càng, cũng không phải là không thể chấp nhận.
Hắn hiện tại tuy chỉ là quan ngũ phẩm nhưng hắn nói sau này sẽ cố gắng lập công, có lẽ ta cũng có thể một lần nữa sống cuộc sống cao quý như ở Hầu phủ.
Còn có hài tử của ta, sinh ra đã đứng ở vị trí cao, bớt đi rất nhiều gian khổ.
Năm đó, người nhà ngoại ta vốn sống ở nhà tranh vách đất ngoại ô, từ khi di nương vào Hầu phủ cả họ mới được thơm lây.
Tuy rằng mọi người không giàu có, nhưng so với trước kia đã vượt lên một bậc, ở trong trấn cũng coi như có chút danh tiếng.
Hiện tại, mấy người biểu ca của ta đang trong giai đoạn thi cử, có không ít người có tài năng, học thức, chỉ thiếu một chút trợ lực.
Ta nói với ngoại tổ mẫu, ta muốn gả cho Dương Trĩ.
Bà hiền từ vuốt ve tóc ta, nước mắt lưng tròng nói ta là người có phúc khí.
Ai cũng biết ta từng là phạm nhân đi đày, nếu như muốn gả đi chỉ có thể hạ giá, bà và ngoại tổ phụ đều không nỡ.
Bây giờ, coi như là mọi chuyện đều viên mãn.
Ngày thành thân rất nhanh đã đến, ngày hôm đó những huynh đệ từng đồng hành cùng nhau, còn có Đào Hồng, đều đến.
Tiệc cưới được tổ chức rất náo nhiệt.
Đào Hồng vừa ôm ta vừa khóc vừa cười, ta nhìn ra được nàng ta có tâm sự bèn hỏi.
Nàng ta mới nói thì ra Liễu Tam ở quê nhà đã có vị hôn thê, mẫu thân của Liễu Tam càng thêm ghét bỏ nàng ta vốn dĩ là tội phạm nên kiên quyết không đồng ý để Liễu Tam ở bên nàng ta.
Liễu Tam dù sao cũng niệm tình nghĩa trên đường đi cúi đầu khẩn cầu mẫu thân để nàng ta làm thiếp.
“Tỷ đồng ý sao?” Ta thở dài.
Nàng ta từng nói cả đời này không làm người hầu kẻ hạ, cũng không làm thiếp thất, nàng ta muốn đường đường chính chính làm một con người.
“Ta không biết, ta không biết.” Đào Hồng ôm đầu, trên mặt đầy vẻ đau khổ.
Ta nhìn ra được nàng ta do dự, dù sao Liễu Tam cũng là người trong lòng của nàng ta.
Ta đột nhiên nghĩ đến Đoạn Hoằng Dật, ta đã lâu rồi không nghĩ đến người này.
Bây giờ nghĩ lại trong lòng không còn cảm giác chua xót, khó tả đó nữa.
Thật sự là tạo hóa trêu ngươi, lúc đó ta không muốn làm thiếp cho hắn là vì lúc đó ta có tình cảm với hắn, mà Đào Hồng muốn phá vỡ nguyên tắc làm thiếp cho người ta, cũng là vì trong lòng có Liễu Tam.
Dương Trĩ sải bước đi vào, nói phải động phòng rồi để Đào Hồng tự nhiên.
Lúc này còn chưa đến giờ Tuất.
Đào Hồng khóc không được, cười cũng không xong, dậm chân bỏ chạy.