Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Nhìn Trúng Tên Lính Thô Kệch - Chương 17
Về phần động phòng hoa chúc sao.
Chỉ có thể nói ta không có được cảm giác khoái lạc, chỉ cảm thấy đau. Nhưng Dương Trĩ cũng không khá hơn, trên ngực, cổ đều bị ta cào cho mấy vết.
Hắn còn cố gắng giữ thể diện, ngày hôm sau Liễu Tam bọn họ hỏi, hắn cà lơ phất phơ nói: “Lão tử làm nàng sung sướng muốn chết.”
Lúc không có ai, ta cho hắn hai cái tát, cảnh cáo hắn sau này còn nói lời tục tĩu nữa ta sẽ không tha cho hắn.
Hắn nghiêng đầu, dùng lưỡi đẩy má cười nhạo một tiếng: “Trước kia yếu đuối cũng là giả vờ sao.”
Ta tức giận cả ngày không thèm để ý đến hắn, hắn cũng không chịu nhận sai.
Đến chiều tối, hắn chịu không nổi, bưng nước tắm đến.
Ta nhìn thấy thùng tắm, chuyện cũ ùa về, cảm giác xấu hổ lập tức xuất hiện, ta tức giận quay lưng về phía hắn nằm trên giường lau nước mắt.
Hắn biết sợ rồi, từ dưới gầm giường lấy ra một cái hộp nhỏ, nói đều cho ta.
Ta mở ra xem, cả hộp đều là ngân phiếu khiến ta hoa mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt đau xót của hắn, ta không còn tức giận nữa.
Buổi tối, hắn lại leo lên giường.
Lần này, khụ khụ…
Hắn cũng được nếm thử mùi vị, ban ngày nhìn ta đều giống như sói đói.
Hắn còn muốn lôi ta ra ruộng ngô, nói lúc nhỏ chăn dê đã từng nhìn thấy thôn trưởng và thê tử hắn làm như vậy.
Ta cho hắn hai cái tát, hắn lại không hề tức giận.
Đây coi như là ngọt ngào, ân ái đấy.
Cha chồng của ta – Dương Lão Căn là người thật thà, mặt mỏng, không biết là do ngại ngùng hay là phong kiến.
Gặp con dâu như ta ông đều tránh mặt, có thể không tiếp xúc thì sẽ không tiếp xúc.
Mẹ chồng ta là kế mẫu của Dương Trĩ, là kiểu người điển hình miệng độc, tâm địa tay độc độc, không có đầu óc, Dương Trĩ từ nhỏ đã đi lính cũng là bị bà ta ép buộc.
Hiện tại Dương Trĩ đã làm quan, bà ta lại ra sức lấy lòng hắn.
Còn trước mặt ta, lại muốn ra oai mẹ chồng, dùng chữ “hiếu” để áp chế ta.
Nhìn thấy ta luôn luôn cười híp mắt, thấy ta ngoan ngoãn nghe lời liền cho rằng ta dễ nắm bắt, bà ta liền học theo những gia đình giàu có bắt ta đứng nghiêm trước mặt bà ta, gắp thức ăn cho bà ta, bưng nước rửa chân cho bà ta.
Ta chạy về nhà ngoại.
Tám người ngoại tổ mẫu, mười mấy người cữu mẫu của ta ngày hôm đó liền kéo đến nhà.
Ngày hôm đó rất náo nhiệt, tiếng mắng chửi vang trời.
Mẹ chồng ta bị mắng đến mức mặt mũi trắng bệch, tổ tông mười tám đời đều được hỏi thăm.
Dương Trĩ nghe tin vội vàng từ nha môn trở về, lạnh lùng liếc nhìn mẹ chồng một cái khiến bà ta run rẩy cả người, không dám ho he một tiếng.
Dương Trĩ nói với cha chồng ta muốn phân gia.
Cha chồng rít một hơi thuốc lào, hồi lâu sau mới phất tay, áy náy nói: “Con tự mình quyết định đi.”
20.
Phân gia chưa được mấy ngày, Dương Trĩ nhận được thánh chỉ của triều đình triệu hắn hồi kinh.
Lúc này, Nam Cương xâm phạm biên giới, hắn cần phải dẫn binh nghênh chiến.
Còn ta, cũng giống như tất cả những người thê tử của tướng quân, ở lại kinh thành.
Nói là được thiên tử chiếu cố, kỳ thật là làm con tin.
Ta cáo biệt ngoại tổ phụ, dưới ánh mắt lưu luyến của ngoại tổ mẫu và cữu mẫu, ta một lần nữa lại lên đường, trở về nơi ta sinh ra, kinh thành.
Triều đình ban cho Dương Trĩ một phủ đệ, không lớn nhưng dụng cụ đều đầy đủ.
Vừa an cư xong, ta liền bận rộn tìm mua người hầu, nha hoàn, ma ma quản gia.
Phủ đệ này có rất nhiều chỗ không vừa ý, đều phải sửa sang lại.
Còn phải may giày, vớ, y phục cho Dương Trĩ.
Ta rất bận.
Trước khi Dương Trĩ đi, ta có chút đứng ngồi không yên.
Ban ngày nhìn ta nghiến răng nghiến lợi, muốn nói lại thôi, buổi tối hắn liền ấn ta trên giường, hành hạ ta.
Tên lính thô kệch đáng ghét này!
Chút tâm tư trong bụng hắn ta còn không biết sao?
Còn không phải là lo lắng chuyện của ta và Đoạn Hoằng Dật sao.
Đoạn Hoằng Dật, cái tên này giống như bị bệnh vậy, ngày đầu tiên chúng ta hồi kinh, hắn lại chạy đến cổng thành nghênh đón.