Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Nhìn Trúng Tên Lính Thô Kệch - Chương 18
Cần hắn nghênh đón sao!
Chỉ tổ khiến ta thêm bực mình.
Ta biết Dương Trĩ đang gượng gạo, cố gắng nén động muốn trợn trắng mắt, ta chủ động hôn lên khóe miệng hắn.
“Chàng cứ yên tâm, trước kia ta là thường dân bách tính cũng không muốn hắn – Đoạn Hoằng Dật. Bây giờ ta đường đường là Thiên Hộ phu nhân, càng thêm coi thường hắn!”
Dương Trĩ hừ một tiếng, quay khóe miệng bên kia lại, ta lại hôn một cái, sắc mặt hắn mới dễ nhìn hơn một chút.
“Không chỉ có Đoạn Hoằng Dật, còn có đại ca của hắn! Trước kia nàng còn muốn làm thiếp cho người ta.”
Ta…
“Lúc đó là vì ta không có tình cảm nam nữ với hắn, làm thiếp cho hắn ta mới không ghen tỵ, không khó chịu.”
Dương Trĩ nghiêng đầu nhìn ta một cái: “Cho nên hôm qua Thánh Thượng nói muốn ban cho ta mấy mỹ nhân, nàng ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái là vì nàng không ghen tỵ, không khó chịu sao?”
Ta có chút xấu hổ.
Sắc mặt hắn dần dần khó coi, cuối cùng cười lạnh, phất tay áo bỏ đi.
Cho đến khi xuất chinh, hắn cũng không có sắc mặt tốt.
Rõ ràng là hắn đã từ chối mấy nữ nhân kia, lý do là nữ nhân quá tốn tiền, nhiều quá hắn nuôi không nổi… Ta còn có thể nói gì nữa đây.
Nhưng trong lòng ta vẫn không khỏi lo lắng, Đào Hồng đến khuyên nhủ ta.
“Thiên Hộ đại nhân đang tức giận, trên chiến trường càng có thể g.i.ế.c thêm nhiều địch, cứ coi mỗi người bọn họ là tên tiểu tử họ Đoạn kia, giết, giết, giết!”
Đào Hồng ở Sơn Đông, đã làm thiếp cho Liễu Tam.
Hiện tại hoạt động bị hạn chế, ra ngoài tìm ta, còn phải khổ sở cầu xin người thê tử hung dữ của Liễu Tam.
Thê tử của Liễu Tam, không phải là người dễ chung sống, ngày thường luôn dày vò Đào Hồng bằng không ít thủ đoạn.
Ngày nào cũng vừa mở mắt ra liền bắt đầu mắng “Hồ ly tinh, đồ không biết xấu hổ.”
Nhưng Đào Hồng nói, chỉ cần trong lòng Liễu Tam có nàng ta, dù có phải chịu bao nhiêu ấm ức, nàng ta cũng có thể chịu đựng được.
Haizz…
21.
Những ngày tiếp theo, ta sống ẩn dật.
Đối với thiệp mời của một số người quen cũ ở kinh thành, ta đều từ chối.
Nếu như chủ mẫu còn sống nhất định sẽ dạy dỗ ta không hiểu nhân tình thế thái.
Nhưng ta nghe lời ngoại tổ phụ, ông nói ta phải sống vui vẻ, tự do tự tại.
Mà nhân tình thế thái khiến ta không vui vẻ.
Ít nhất là nhân tình thế thái hiện tại không khiến ta vui vẻ như vậy.
Dù sao Dương Trĩ chỉ là một Thiên Hộ ngũ phẩm, những người quen biết trước đây của ta đều là người trong phủ Hầu gia.
Nếu như vận khí của ta tốt hơn nữa, chờ Dương Trĩ thật sự kiếm được cáo mệnh cho ta, lúc đó giao thiệp với bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ cách làm cho ta vui vẻ.
Ta ở trong phủ ăn trái cây, xem thoại bản, vốn dĩ rất nhàn nhã.
Chỉ là Đoạn Hoằng Dật vẫn không chịu buông tha.
Hắn ta đầu tiên là nhờ tỷ muội trong nhà đưa thiệp mời cho ta, nào là thưởng hoa, nào là thi hội.
Nhìn thấy ta không để ý, hắn ta lại muốn xông vào phủ.
Đáng tiếc, hắn ta không biết trước khi Dương Trĩ đi đã để lại hộ vệ, đánh hắn ta một trận bầm dập.
Hắn ta như người bị ma nhập, cuối cùng Đoạn đại công tử đưa thiệp mời cho ta.
Thể diện của hắn ta, ta ít nhiều cũng phải nể nang.
Ta thật sự không ngờ Đoạn Hoằng Dật lại điên cuồng như vậy.
Hắn ta tìm mọi cách gặp ta, lại là để đưa thiệp mời cưới cho ta.
Haha.
Hắn ta nói bản thân muốn thành thân, nữ nhân thành thân với hắn ta chính là Quận chúa An Lạc.
Ta quen biết Quận chúa An Lạc, nàng ta là người hiểu chuyện, đạo lý, nổi tiếng khắp kinh thành.
“Được, thiệp mời ta nhận, chân thành chúc phúc hai người bách niên hảo hợp.”
Nhưng lễ mừng ta sẽ không tặng, dù sao lúc ta thành thân, hắn ta cũng không có đưa lễ.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm ta dường như muốn nhìn ra một tia khổ sở trên mặt ta.
Đáng tiếc, hắn ta thất vọng rồi.
Ta vẫn luôn nhàn nhã cắn hạt dưa, sau khi hồi kinh, khẩu vị của ta tốt hơn rất nhiều.