Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Nhìn Trúng Tên Lính Thô Kệch - Chương 2
Vì vậy lúc cầu xin Dương Trĩ đưa ta về quê hương của di nương, ta đã cố tình biểu hiện ra ngoài.
Dương Trĩ nghe xong lời ta, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ta hiểu rồi, hắn nhất định cho rằng ta là gánh nặng nên không muốn mang ta theo.
Chẳng lẽ ta chỉ có thể cam chịu số phận quay về làm thiếp cho vị hôn phu sao?
Ta không cam tâm, lại một lần nữa lấy hết can đảm bày tỏ ý định của mình.
Kết quả chỉ nhận được một tiếng “chậc…” đầy khinh thường từ hắn.
Nếu ta vẫn là tiểu thư Hầu phủ cao cao tại thượng đối mặt với tên lính thô kệch có thái độ như vậy, ta nhất định sẽ đập nát đầu chó của hắn.
Nhưng ta đã không còn là ta của ngày xưa nữa.
Ta chỉ có thể đỏ hoe đôi mắt, mắt ngấn lệ lấy ra một nắm mứt quả, ân cần đặt vào tay hắn.
“Nhà ngoại ta cùng họ với đại nhân, quê ở trấn Thanh Hà, Sơn Đông, không biết đại nhân có từng nghe qua nơi này chưa?”
Nhận thấy lúc nghe thấy ba chữ “trấn Thanh Hà”, ánh mắt hắn khẽ động.
Ta giả vờ như không biết hỏi ngược lại hắn: “Dương đại nhân chẳng lẽ cũng là người trấn Thanh Hà?”
Hắn liếc ta một cái: “Phải, rồi sao?”
Có biến!
Trong lòng ta vui mừng vội vàng tiến lên hành lễ.
“Tam thúc công, Ý Nhi bái kiến ngài.”
Con ngươi Dương Trĩ co rút dữ dội, dưới ánh mắt ngây người của hắn, ta bình tĩnh lại. Bắt đầu chậm rãi giải thích:
“Trước đó nghe ngài nhắc đến, thứ tự trong nhà của ngài nhà là lão tam, lại là đời chữ ‘Vĩ’. Ta từng nghe di nương nói ngoại công cũng là đời chữ ‘Vĩ’…”
Dương Trĩ cười nhạo một tiếng: “Ngươi còn rất am hiểu chuyện xưng hô thân phận.”
“Không dám, không dám, đều là nhờ tiên sinh dạy học trong phủ nghiêm khắc.”
Tuy là tiểu thư Hầu phủ nhưng từ nhỏ ta đã được di nương nuông chiều hư hỏng.
Chỉ ham hưởng lạc, không thích đọc sách, vừa đọc là ngủ gật.
Nhưng nói về học vấn, trước mặt hắn ta tự tin hơn người.
“Vậy vị tiên sinh nghiêm khắc kia của ngươi không nói cho ngươi biết, với thân phận như ta, nếu ngươi muốn đến gần thì nên gọi một tiếng ‘tam cữu lão gia’ sao? Cái gì mà ‘tam thúc công’, chậc!”
Ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt nóng bừng.
Lần đầu tiên trong đời muốn khoe khoang học vấn lại bị một tên lính thô kệch mù chữ chế nhạo, giao tiếp với hắn thật khó khăn!
Bùn đất còn có ba phần bốc khói, ta tức giận.
Đi c.h.ế.t đi, “tam cữu lão gia”!
3.
Vị hôn phu Đoạn Hoằng Dật thấy ta nói chuyện với nam nhân khác có chút nhiều bèn sải bước đi tới.
“Ý Nhi muội muội, muội nghĩ kỹ chưa?”
Ta nghiến răng, nhưng vẫn cự tuyệt: “Huynh đi đi, ta không muốn đi theo huynh.”
Nếu như ta chưa từng để ý đến hắn ta, có lẽ đã nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Nhưng ta từ nhỏ đã thích hắn ta, tuyệt đối không thể chấp nhận việc cùng chia sẻ hắn ta với nữ nhân khác.
Như vậy ta sẽ phát điên, sẽ không từ thủ đoạn, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhân khác của hắn ta, thậm chí cả hài tử của hắn ta.
Cho dù phải cùng người ta đồng quy vu tận.
Nhưng Hầu phủ hiện giờ chỉ còn lại mình ta là huyết mạch duy nhất.
Ta phải sống, ta không có tư cách phát điên.
Đoạn Hoằng Dật khẽ nhíu mày, trong giọng nói bất đắc dĩ lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Hắn kéo ta lắc qua lắc lại như muốn lay tỉnh ta.
“Ý Nhi, đừng quậy nữa được không? Nếu muội không theo ta trở về, muội còn có thể đi đâu?”
Trên đường đi đày ta đâu có sung sướng gì, thân thể vốn đã gầy yếu giờ bị hắn ta kéo như vậy giống như một con diều bị lay động.
Nhưng hắn ta hoàn toàn không chú ý đến sự khó xử của ta.
Hắn ta chỉ lo dỗ dành ta, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời.
“Ta biết muội vẫn canh cánh trong lòng chuyện làm thiếp, nhưng ta đảm bảo nhất định sẽ không để muội phải chịu ấm ức. Ý Nhi, tin ta lần này được không?”
Ta kiên quyết lắc đầu, hắn ta cầu xin hồi lâu, càng lúc càng sốt ruột, trầm mặt sai người hầu tới muốn cưỡng ép mang ta đi.