Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Nhìn Trúng Tên Lính Thô Kệch - Chương 4
Dương Trĩ sờ sờ mũi, một tay khoa tay múa chân so sánh với chiều cao của ta, vô cùng cà lơ phất phơ.
“Đúng vậy, nàng ấy lùn như vậy, nhỏ như vậy, còn chưa đến mười tuổi đúng không. Ta là trưởng bối dỗ dành nàng ấy ngủ, không được sao?”
Ta… cũng đã đến tuổi cập kê, cũng không tính là lùn, nhưng so với Dương Trĩ, quả thật lùn như trẻ con.
Đoạn Hoằng Dật nghẹn họng, nhịn không được mắng một câu: “Tên thần kinh!”
Hắn ta quay đầu nhìn ta, trong giọng nói lộ ra vẻ vui mừng: “Xin lỗi, Ý Nhi, là ta hiểu lầm muội. Ý Nhi, nghe ta nói…”
“Được rồi, rốt cuộc ngươi đã quyết định xong chưa, ta không có thời gian ở đây dây dưa với ngươi.”
Dương Trĩ cau mày ngắt lời hắn ta, quay đầu liếc ta một cái.
Ta biết, hắn chịu xen vào chuyện bao đồng này lâu như vậy đã là giới hạn rồi.
Trên đường đi đày, hắn luôn tâm độc tay độc.
Ai dám không nghe lời, hắn không chút do dự dùng roi quất một roi lại một roi, cho đến khi người ta m.á.u thịt be bét.
Hắn chưa từng nói chuyện với ta, cũng chưa từng dùng roi quất ta.
Đương nhiên, với thể trạng của ta, một roi là có thể c.h.ế.t rồi.
Nhưng không chỉ mình ta, trong số phạm nhân có không ít nữ nhân bị bỏ đói, bị mắng chửi là chuyện thường, nhưng cuối cùng lại không có tên lính nào dám mạo phạm, hủy hoại thanh danh của họ.
Trong lòng ta hiểu rõ trên người hắn có mấy phần phong trần nghĩa hiệp.
Nếu không có lẽ ta đã sớm cam chịu số phận đi làm thiếp cho Đoạn Hoằng Dật,
đâu còn có dũng khí tranh giành với số phận?
Ta vội vàng đi theo sau hắn: “Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi.”
Dương Trĩ cười một cách ngông cuồng: “Đoạn công tử, ngươi xem người ta không muốn đi theo ngươi, ngươi cứ nhất quyết bắt người ta đi theo ngươi, đây không phải là cưỡng ép cướp đoạt dân nữ sao?”
Hắn lắc lắc thanh đao trên tay, ngoắc ngoắc tay.
Thuộc hạ của hắn chậm rãi bao vây lại.
Sắc mặt Đoạn Hoằng Dật xám xịt, cuối cùng không nói một lời, trơ mắt nhìn ta rời đi.
Hoàng hôn buông xuống, Dương Trĩ bâng quơ để lại một câu: “Rõ ràng là vị hôn thê ngươi lại để người ta quay về làm thiếp cho ngươi, nhân lúc cháy nhà hôi của sao.”
Hắn đi phía trước, ta đi theo sau hắn, chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng.
5.
Sau khi Đoạn Hoằng Dật rời đi, ta bèn bám sát Dương Trĩ như hình với bóng.
Hắn luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, đã mở miệng giúp ta vậy thì đoạn đường tiếp theo chỉ có thể mang theo ta.
Dương Trĩ đánh giá ta từ trên xuống dưới, vừa mở miệng đã là một cú đả kích: “Quá gầy, nhìn là biết vô dụng.”
Lại hỏi ta: “Biết y thuật không?”
Ta xấu hổ lắc đầu.
Hắn lại hỏi: “Nấu cơm thì chắc là biết chứ?”
Ta ngượng ngùng: “Ta biết sắc thuốc.”
Biết hay không thì chưa chắc, chỉ là ta đã từng sắc thuốc rồi.
Lúc đó trốn học lén ra khỏi phủ chơi, sợ phụ thân trách phạt liền giả vờ sắc lê xào mật ong để lấy lòng lão gia tử.
Nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng ta chua xót khó tả chỉ đành cố gắng kìm nén.
Xung quanh vang lên vài tiếng cười nhạo.
Tên lính mặt đầy tàn nhang không muốn nói: “Lão đại, chẳng phải huynh đã nói không thu nhận kẻ vô dụng sao? Hơn nữa, lương thực của chúng ta cũng không đủ, đặc biệt là nước, chỉ còn lại hai túi cuối cùng chỉ đủ dùng trong một ngày.”
Hắn ta cười một cách dâm tà: “Đại ca, nếu huynh muốn tìm niềm vui thì thân hình nhỏ bé này của nàng ta cũng không đấu lại huynh đâu.”
Dương Trĩ giơ chân đá hắn ta một cái, mắng một câu tục tĩu.
Hắn bảo ta và mấy nữ nhân biết nhóm lửa nấu cơm ở chung một cái lều, còn ném cho ta một tấm da lông cũ kỹ nhưng ấm áp.
Hắn cũng không còn dùng ánh mắt như sói đói nhìn ta nữa, thậm chí còn không nhìn ta, sợ hãi sẽ dây dưa với ta.
Lúc nói chuyện với ta, giọng điệu có chút chán ghét và không kiên nhẫn.