Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Nhìn Trúng Tên Lính Thô Kệch - Chương 8
Đốt lửa, ăn uống no say, ban ngày thì tràn đầy tinh thần lên đường.
Cũng không còn cảm thấy hoang mạc đáng sợ, tuyệt vọng như vậy nữa.
Ta cũng trở nên tự tin hơn, ngoại trừ Dương Trĩ không thèm để ý đến ta thì những người khác đều đối xử tốt với ta.
Ngay cả vị trí trong lều của ta, họ cũng nhiệt tình nhường ta vào giữa.
Bởi vì nghe nói ở mép lều, nếu không cẩn thận sẽ có rắn chuột chui vào.
Trước đây, bọn họ cố ý đẩy ta ra mép, để ta chịu khổ.
Nhưng kỳ lạ là, trước kia ta ở mép lều lại chưa từng gặp rắn chuột bao giờ.
Từ khi ta vào giữa, mỗi tối đều có người ở mép lều hét lên: “Rắn, rắn, rắn, a a a!”
Ngoài việc bị rắn chuột dọa, ban đêm cũng sẽ có người bị lôi ra ngoài.
Chính là Phương Phương, cô gái đã ve vãn Đoạn đại công tử kia.
Mỗi lần nửa đêm bị tên lính mặt rỗ lôi ra ngoài, trời tờ mờ sáng lại loạng choạng chạy về, sắc mặt trắng bệch.
Ngày qua ngày, cả người gầy gò như bộ xương khô.
Đào Hồng nói đã từng nhìn thấy cơ thể nàng ta, trên lưng, bụng toàn là vết bầm tím, trên n.g.ự.c bị cắn toàn là dấu răng nhuốm máu.
Có người trong lều khuyên nàng ta đi tố cáo với Dương đại nhân nhưng nàng ta lại liều mạng lắc đầu.
Nàng ta nói tên lính mặt rỗ từng cứu Dương Trĩ trên chiến trường, là bằng hữu cùng vào sinh ra tử.
Hơn nữa chuyện của hai người bọn họ ban đầu là do nàng ta chủ động quyến rũ tên lính mặt rỗ kia.
Nàng ta tự biết trừ một thân da thịt ra, không còn tác dụng gì nữa.
Nàng ta lẩm bẩm nói: “Muốn sống sót sao mà khó khăn như vậy.”
Đào Hồng thở dài, nhỏ giọng nói với ta: “Cứ tiếp tục như vậy, nàng ta sẽ sớm c.h.ế.t thôi.”
Ta không nói gì, chờ đến khi người đưa lương thực đến lần sau, ta bảo họ nhắn lại với Đoạn đại công tử.
Ta nhờ đại công tử đưa Phương Phương đi, cho dù là làm nha hoàn hay thiếp thất đều là tạo hóa của nàng ta.
Ta cũng từng hỏi Đào Hồng, còn tưởng nàng ta nhất định cũng muốn đi.
Nhưng không ngờ nàng ta lại cười từ chối: “Cả đời này đã làm người hầu kẻ hạ đủ rồi, cho dù cho ta làm thiếp thất ta cũng không thèm. Chỉ muốn đường đường chính chính làm một con người.”
Quả thật, người hầu và thiếp thất, xét trên một phương diện nào đó, không tính là người.
“Bây giờ không sợ c.h.ế.t đói, c.h.ế.t khát nữa, chúng ta nhất định có thể đi ra khỏi hoang mạc, ngày tháng sau này tràn đầy hy vọng!”
Sự lạc quan của Đào Hồng cũng lây nhiễm sang ta.
Trước khi đi, Phương Phương quỳ rạp xuống đất dập đầu ba cái thật mạnh trước mặt ta.
“Sống cho tốt, đừng làm chuyện xấu xa nữa.”
Giọng điệu nói chuyện của ta càng ngày càng giống phụ thân ta.
Nàng ta gật đầu lia lịa, khóc không thành tiếng.
Thả Phương Phương đi, đương nhiên là đắc tội với tên lính mặt rỗ.
Ánh mắt hắn ta nhìn ta giống như rắn độc, đầy oán hận.
Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, ta thật sự không yên tâm.
Ta tìm một cơ hội có mặt Dương Trĩ, đi tìm tên lính mặt rỗ.
“Nếu ngươi hận ta, xin hãy tự mình hóa giải. Bởi vì ta có ơn với ngươi, lương thực trên đường đi này ngươi còn phải dựa vào ta, ngươi nói xem có đúng không?”
Tên lính mặt rỗ nghiến răng ken két, nhìn Dương Trĩ rồi lại nhìn ta, trong lòng hắn ta chắc là muốn g.i.ế.c ta ngay lập tức.
Dương Trĩ nhướng mày, không hề quở trách ta.
Đây là ngầm thừa nhận lời nói của ta.
Tên lính mặt rỗ oán hận xoay người rời đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, cũng muốn quay về lều, lại bị Dương Trĩ túm lấy cổ áo, kéo sang một bên: “Rất biết cách chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.”
Dương Trĩ cảm thấy cúi đầu nhìn ta quá mệt, lại thuận tay nhấc ta lên, đặt ta đứng lên một khúc gỗ coi như có thể nhìn thẳng vào hắn.
Ta không so đo chuyện hắn dùng sai thành ngữ nhưng cũng không vui vẻ gì, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều có cơm ăn, đều là nhờ ta.