Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Nhìn Trúng Tên Lính Thô Kệch - Chương 9
Hiện tại ta là người hữu dụng nhất.
Ta từ nhỏ đã là cô nương được voi đòi tiên.
“Hiện tại huynh phải bảo vệ ta cho tốt, như vậy mọi người mới có cơm ăn.” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói.
Khóe miệng hắn vô thức nhếch lên: “Được, ai bảo ta là tam cữu lão gia của nàng chứ.”
Ta…
10.
Dương Trĩ rất nhanh liền nghiêm mặt: “Trước kia nàng thật sự muốn làm thiếp cho Đoạn đại công tử sao?”
Ta không ngờ những lời đó của mình lại bị hắn nghe thấy.
Dù sao ta cũng là người có liêm sỉ.
Lúc này không khỏi đỏ mặt tía tai.
Sau đó lại có chút tức giận, xấu hổ.: “Là thật thì đã sao, ta có gì sai!”
“Nàng có gì sai?” Hắn mím môi, không còn chút ý cười nào, sát khí hiện rõ.
Ta có chút sợ hãi, rụt cổ lại.
Đột nhiên m.ô.n.g truyền đến cơn đau…
Hắn giáng một cái tát suýt chút nữa đã đánh bay ta khỏi khúc gỗ, may mà gần đây ta ăn uống no đủ, béo lên một chút.
Sau đó, hắn dùng tay kia giữ chặt ta, tiếp tục dùng bàn tay to lớn đánh ta.
Tuy không tính là đau, nhưng từ trước đến nay ta chưa từng bị ai đánh như vậy.
Ít nhiều cũng có chút khuất nhục, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Bên tai truyền đến tiếng quát mắng của hắn: “Nàng quên mình là ai rồi sao?”
“Nàng xuất thân Hầu phủ, cho dù gặp phải biến cố cũng phải có chút cốt khí chứ!”
“Kiều gia nuôi nấng nàng từ nhỏ chính là để nàng tự hạ thấp bản thân, cầu xin người khác cho làm thiếp sao?”
Ta bị hắn nói đến mức hổ thẹn, khóc đến mức tê tâm liệt phế.
“Nhưng mà, lúc đó ta đói quá.” Đồng thời, ta lại tủi thân vô cùng.
Hắn dựa vào cái gì mà đánh ta, thật sự coi mình là trưởng bối của ta sao?
Vậy tại sao lúc trước hắn lại dùng ánh mắt lưu manh đó nhìn ta, tại sao hắn không tự chọc mù mắt mình đi?
Còn nữa, lúc ta khúm núm cầu xin hắn thu nhận ta, sao hắn không bảo ta có chút cốt khí.
Nếu có thể sống một cách đầy cốt khí, ai mà muốn khúm núm cầu xin người khác chứ?
Cái tát đột nhiên dừng lại.
Không đánh nữa? Ta lau nước mắt, nức nở trừng mắt nhìn hắn.
Sắc mặt hắn cũng tái nhợt, khó coi: “Ta lại không để nàng c.h.ế.t đói, nàng sợ cái gì?”
Nói xong, hắn liền tức giận bỏ đi.
Ta chịu đựng cơn đau ở mông, lê từng bước chân nặng nề, cũng không biết là làm sao mà quay về lều.
Cũng không kịp suy nghĩ kỹ xem câu nói cuối cùng của hắn là có ý gì.
Nhưng sau lần đó, ta lại khôi phục sự sợ hãi đối với hắn, cố gắng tránh mặt hắn, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.
Ai biết hắn lại nổi điên, vô duyên vô cớ dạy dỗ ta nữa hay không.
Chắc là phát hiện ra ta đang trốn tránh hắn, sắc mặt hắn càng thêm khó coi, đen như đ.í.t nồi.
Trông hung dữ muốn chết.
Nhưng cũng có tin tốt, đó chính là chúng ta đã đi ra khỏi vùng hoang mạc không một bóng người kia.
11.
Theo như đã hẹn, Dương Trĩ phải nghĩ cách trả nợ.
Hắn tập hợp mọi người lại, nói rõ hiện tại đã ra khỏi hoang mạc, mọi người đã tương đối an toàn.
Đi về phía trước chính là thành trấn, ai muốn rời đi đều có thể rời đi.
Lúc đầu mọi người đều ngại mặt mũi, còn khách sáo vài câu.
Nhưng lại không chống đỡ nổi lòng tham lam, đến tối liền có người lần lượt rời đi.
Đầu tiên là mấy cô nương trong lều, tiếp theo là tất cả nha dịch, cuối cùng, ngay cả hai ba tên lính cũng bỏ đi.
Bọn họ còn viện cớ nói rằng cấp trên muốn bọn họ quay về quê quán, mà đường của bọn họ với Dương Trĩ không giống nhau.
Đào Hồng mắng: “Mấy người này là thứ gì chứ? Ăn uống trong hoang mạc đều tính lên đầu Dương đại nhân, bây giờ phải trả tiền, bọn họ lại vỗ m.ô.n.g bỏ đi!”
Chuyện này ngay cả ta cũng thấy tức giận.
Dương Trĩ chỉ thản nhiên nhìn những kẻ rời đi, quay đầu bàn bạc với huynh đệ ở lại cách kiếm tiền.