Sau Khi Làm Một Cô Em Chồng Mặc Kệ Sự Đời Tôi Sống Thoải Mái Muốn Chết - Chương
1
Từ nhỏ, tôi đã có niềm mãnh liệt rằng tình yêu của bố mẹ dành cho con cái là thứ tình yêu vĩ đại nhất trên đời, thân là con gái, nhất định phải biết ơn bố mẹ.
Mẹ tôi luôn tự hào khoe khoang với người ta: “Bé Sam nhà tôi ấy à, nó ngoan nhất nhà, thương bố mẹ nhất nhà, là áo bông nhỏ tri kỷ cực kỳ.”
Bố dặn dò tôi: “Bé San, bố mẹ cũng chẳng có tài cán gì, mà thằng anh con cũng không nên thân, sau này cái nhà này phải trông chờ vào con rồi.”
Tôi tự nhận mình không chỉ là áo bông nhỏ của bố mẹ mà còn là thần hồ mệnh của bố mẹ nữa, không muốn để bố mẹ phải chịu vất vả, bị người ta bắt nạt.
Vì để bản thân mạnh mẽ hơn, từ nhỏ tôi đã chăm chỉ học tập, một lòng muốn đỗ đại học, kiếm tiền nuôi bố mẹ sống an nhàn cả đời.
Mà thằng anh tôi, dường như cả nhà đã cam chịu chấp nhận cái độ bất tài của anh ta, mặc kệ anh ta ra ngoài chơi bời lêu lổng, mặc kệ anh ta chơi game cả ngày, còn bắt cả nhà lo chuyện cưới xin cho anh ta
Sau khi bà chị dâu tôi sinh được thằng cu mập mạp, bố mẹ chỉ hận không thể tôn chị ta lên làm Bồ Tát.
Không chỉ lo lắng hết mọi chuyện trong nhà anh chị mà còn chu cấp mọi chi phí sinh hoạt, lại còn phải chịu cái bộ mặt lúc nào cũng nhăn như đ.í.t khỉ của chị ta, bị bả mắng chửi riết!!
Bố mẹ ấm ức cũng không dám nói gì trước mặt chị dâu, đành phải chạy đến tố cáo với tôi, mà tôi vừa nghe xong thì tức run người, chạy đi tìm chị ta cãi cọ.
Ai ngờ vừa đến trước mặt chị dâu, bố mẹ lại rũ như tàu lá héo, không dám hó hé lấy nửa câu, còn làm trò trước mặt chị dâu nói tôi thích xen vào chuyện của người khác.
Tôi bực quá quay người bỏ đi, sau đó mẹ lại gọi điện khóc với tôi, khiến tôi vừa bực vừa thương, chỉ muốn làm chút gì đó cho bố mẹ vui lòng.
Lần này nhân dịp công ty cho nghỉ phép, là kỳ nghỉ mà tôi mong ngóng đã lâu.
Bởi vì tôi đã muốn nhân đợt nghỉ này dẫn bố mẹ đi du lịch Vân Nam.
Trước khi đi, tôi đã nói với chị dâu, bảo lần này đi du lịch một tuần, để chị ta và anh tôi thu xếp chuyện đưa đón thằng cháu các thứ.
Chị ta lạnh mặt: “Nói với tao làm gì, bố mẹ muốn đi thì cứ đi đi..”
Bố mẹ thấy thái độ của chị ta thì do dự, nhưng tôi cứ nói mãi nói mãi, với cả đã đâu rồi bố mẹ chưa đi du lịch, nên cuối cùng cũng đồng ý đi với tôi.
Đi tàu cao tốc hơn ba tiếng mới đến khách sạn.
Vừa mới thả vali xuống, còn chưa kịp tắm rửa nghỉ ngơi, bố mẹ đã chạy vào phòng tôi.
Mẹ đưa điện thoại cho tôi xem, khóc nức nở: “Bé San, hay là chúng ta về đi, nếu không không biết chị dâu con còn tức đến mức nào.”
Tôi cầm lấy điện thoại, thấy bà chị dâu đăng mấy tấm ảnh thằng cháu tôi mặt mũi lấm lem lên, kèm theo dòng chữ: “Người bên nội c.h.ế.t hết rồi hay sao ấy! Có đứa cháu cũng không ai trông!”
Có một người họ hàng hỏi: “Bà nội thằng cu đi đâu rồi?”
Chị dâu rep: Đi du lịch rồi! Có mấy đồng tiền rách đã vội đi tiêu! Nếu còn không về trông cháu thì cháu sẽ ly hôn!
Thấy chị ta rep thế, bố tôi thở dài: “Chậc, gia môn bất hạnh, cưới phải cô con dâu như vậy.”
Mẹ tôi lau nước mắt, bất đắc dĩ xách vali đòi về nhà.
Đời trước, tôi trong cơn giận dữ, cứ can ngăn mãi.
Bố mẹ tôi đã ở nhà anh chị trông cháu năm năm trời, nhưng mà có là con lừa cũng phải nghỉ ngơi mà? Khó lắm mới có dịp đi chơi mấy ngày mà? Ủa bộ phạm luật trời hay gì? Mà bị con quỷ cái này rủa cho ‘chết hết’?
Nhưng tôi ở đây bất bình thay bố mẹ, còn bố mẹ lại sợ chị dâu bực, một hai phải về ngay.
Tôi không ngăn nổi, đành phải về cùng.
Vừa bước chân vào nhà, bà chị dâu đang nặn thịt viên.
Nhìn thấy bọn tôi, chị ta ló đầu ra, khỉa kháy: “Chà, về rồi à?
Tôi bực không chịu được, cãi nhau với chị ta: “Sao? Từ bao giờ nhà chồng lại thành osin nhà chị rồi? Xa bọn tôi cái là chị c.h.ế.t ngay à?”
Chị dâu nào có nhịn được, hùng hục chạy lên tính cho tôi ăn tát, tôi đã đoán trước, đẩy chị ta ra, hai bọn tôi lao vào đánh nhau.
Thấy thế, bố mẹ luống cuống, liên tục mắng tôi: “Đấy, đã bảo là đừng đi du lịch rồi, con cứ một hai phải kéo bố mẹ đi, còn không mau dừng tay.”
Hai người đồng loạt đi lên kéo tôi ra, chị dâu nhân cơ hội thoát được, chạy ào vào bếp lấy chảo dầu đang sôi ra hất lên người tôi!
“Aaa….” Trên mặt, cổ, trước n.g.ự.c tôi bị dầu nóng dội vào cháy xèo xèo bốc khói, cơn đau nhức kinh khủng lan tỏa khắp cơ thể, mắt tôi không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy như mình bị ngâm trong chảo dầu.
“Đau quá!…..” Tôi được đưa đến bệnh viện.
Nằm trên giường bệnh, chỗ bị bỏng đau như bị côn trùng độc cắn, đau đớn tột cùng, họng không phát ra được âm thanh nào, mắt cũng không nhìn được.
Tôi tưởng bố mẹ sẽ báo cảnh sát, bắt chị dâu nợ m.á.u phải trả bằng máu.
Tôi tưởng bố mẹ sẽ dốc hết sức để cứu tôi, dù có bị hủy dung thì ít ra cũng giữ được cái mạng. Cho dù bọn họ không có tiền, tôi vẫn còn một căn nhà trị giá 100 vạn, bán đi lấy tiền.
Nhưng mà, tôi sai rồi, bố mẹ không báo cảnh sát, cũng không muốn chi tiền chữa bệnh cho tôi, từ bỏ việc trị liệu, bỏ mặt tôi trên giường bệnh sống không bằng chết, gặm nhấm nỗi đau ba ngày ba đêm mà chết.
Cả nhà thông báo với bên ngoài rằng tôi chẳng may chếc bỏng trong lúc nấu cơm, vội đưa tôi đi thiêu, ngay cả một mảnh đất chôn cất cũng không nỡ bỏ tiền ra mua, rải quách tro cốt của tôi xuống vách núi.
Sau đó bố mẹ nhanh chóng chuyển nhượng căn nhà của tôi sang cho anh tôi.
Tôi ra mặt tức giận thay bố mẹ, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm như vậy!
Được sống lại một lần, tôi thật sự muốn tát vào mặt mấy cái, bọn họ kẻ muốn cho người muốn nhận, mắc mớ gì tôi phải dính vào? Tôi muốn làm thần hộ mệnh của bố mẹ, bố mẹ lại chỉ coi tôi là túi máu! Mượn tay họ hút m.á.u tôi về hiến cho anh tôi!
Hiện tại, đối mặt với ánh mắt của bố mẹ, tôi hiểu, hẳn là tôi nên tôn trọng lựa chọn ‘cống hiến quên mình’ cho thằng con trai quý báu của bố mẹ vậy, bọn họ đi trên con đường của mình!
Tôi nói với họ: “Vâng, vậy bố mẹ cứ về đi.”
Nói xong bèn móc điện thoại ra, đặt hai vé tàu cao tốc: “Bố, mẹ, bây giờ con đưa bố mẹ ra ga tàu.”
Bố tôi nhìn động tác của tôi, khó tin: “Gì? Con để bố mẹ quay về?”
Tôi bình tĩnh nói: “Vâng, không thì sao ạ? Chị dâu bảo bố mẹ về trông cháu, chứ có liên quan gì đến con đâu, con tiếp tục kì nghỉ ạ.”
Mẹ tôi cũng quên lau nước mắt, trợn tròn mắt: “Con, con, con còn có tâm trạng nghỉ phép à?”
Đúng vậy, theo sự mong đợi của bọn họ, hẳn là tôi nên giống như kiếp trước, táo bạo như sấm, chửi bà chị dâu không phải người, bất bình thay bố mẹ, chứ không phải bình tĩnh như bây giờ!
Phản ứng của tôi làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn, hai mặt nhìn nhau.
Tôi thúc giục: “Mau lên bố mẹ ơi, không là không kịp chuyến tàu mất.”