Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết - Chương 01
Tôi nhắm hai mắt, tay tôi sờ soạng tủ đầu giường để lấy điện thoại theo thói quen, trong lúc mơ màng thì tôi chỉ cảm thấy điện thoại có cảm giác không đúng.
Đầu óc tôi đau nhức như thể bị say rượu, suy nghĩ của tôi như bị đông đặc thành một nồi cháo, như thể có ai đó rót hai cân rượu giả cho tôi uống khi tôi đang ngủ.
Tôi híp mắt rồi nhập ngày sinh của Thẩm Du vào màn hình khóa điện thoại, nhưng điện thoại lại rung lên và thông báo mật khẩu sai.
Mật khẩu này tôi đã dùng được hơn một năm, nhập bằng một tay cũng không có vấn đề, sao lại sai được.
Tôi xoa nhẹ khung điện thoại, cảm giác sắc bén của thân máy lại khiến tôi cảm thấy có gì đó khác thường.
Chăn bông mà tôi ôm trong lòng có mùi tuyết tùng dễ chịu nhưng xa lạ.
Tôi nhìn theo tấm ga trải giường bằng lụa xa lạ về chiếc bàn đầu giường bằng sắt, sau khi ngẩn ngơ nhìn không gian xa lạ trong phòng nửa giây, dây thần kinh trong não tôi căng thẳng như dây đàn, tôi tỉnh táo hẳn.
“Chết tiệt…”
Tôi ngồi bật dậy như xác sống vừa được gỡ bùa.
Trên sàn nơi này có một bộ quần áo, tôi cố nén cảm giác đau đầu, sau khi xác nhận thì phát hiện đó không phải là quần áo tôi đã cởi ra tối qua.
Đương nhiên, kiểu áo sơ mi và quần tây này cũng không phải là trang phục của bạn trai tôi- Thẩm Du.
Tôi hoảng loạn, phản ứng đầu tiên là tôi đã phạm sai lầm trong tác phong.
Chăn trượt xuống theo động tác ngồi dậy của tôi, sau đó tôi lại sững lại.
Đây là một cơ thể hoàn toàn không còn dáng vẻ thiếu niên.
Bờ vai rộng và săn chắc, cơ bắp bụng và eo rắn chắc đầy sức mạnh, rõ ràng từ cấu trúc xương vẫn có thể nhận ra đó là tôi nhưng lại khỏe mạnh hơn nhiều. Vết sẹo trên mu bàn tay do đánh bóng rổ hôm qua biến mất không dấu vết, nhưng nốt ruồi ở cùng vị trí trên cánh tay lại nhắc nhở tôi rằng đây chính là tôi.
Tôi cầm điện thoại lên, muốn nhìn gương mặt mình đã biến đổi thế nào qua màn hình phản chiếu. Trong thời đại tiến bộ này, chiếc điện thoại nhận diện khuôn mặt đầy sát khí của tôi rồi dùng Face ID mở khóa.
Cảm giác mờ mịt trước mắt vẫn chưa tan hết, chữ trên màn hình điện thoại nhảy múa trước mắt tôi một cách kì lạ, nét chữ không đầy đủ giương nanh múa vuốt với tôi, chúng xếp thành một chuỗi ngày tháng mà tôi không thể hiểu.
Ngày tháng hiển thị tôi đã ngủ một giấc dài sáu năm.
Tôi nằm lại, đổi tư thế rồi mở mắt ra, sau khi cố gắng vô ích một hồi, cuối cùng tôi có thể yên tâm mà sụp đổ.
Dù tôi chẳng chịu học hành gì trong lớp nhưng tôi cũng đã đọc vài cuốn tiểu thuyết, tôi buộc phải nhận ra hiện thực từ những hiện tượng kỳ lạ khi tỉnh dậy – tôi đã xuyên không.
Tôi ở tuổi mười chín đã “xuyên không” đến sáu năm sau, trở thành tôi ở tuổi hai mươi lăm.
Trong lòng tôi vô cùng phản kháng.
Dưới thân tôi là một chiếc giường đôi rất lớn, từ việc tôi ngủ ngoan ngoãn ở một bên và vết nhăn trên ga giường ở bên kia thì có thể thấy đã có ai đó cùng tôi ngủ chung giường.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ…
Mặt tôi đỏ bừng không đúng lúc.
Từ việc tôi tưởng mình phạm sai lầm đến việc xuyên không và có tiến triển vượt bậc với bạn đời này, chúng đều khiến tôi muốn liên lạc ngay với Thẩm Du.
Thẩm Du, đúng, tôi phải tìm Thẩm Du của tôi.
Tôi lục lọi chiếc điện thoại nhận tôi làm chủ này, danh bạ trong điện thoại rất phong phú, lướt một cái toàn là những tên ông chủ và tổng giám đốc.
Tôi tìm đến danh sách cuộc gọi gần đây, tôi thấy số liên lạc có ghi chú là người yêu thì lập tức gọi ngay.
Khi tôi gọi, tôi rất chắc chắn, Thẩm Du là người tôi đã xác định là bạn đời, trước đây là vậy và sau này cũng sẽ là vậy.
“Tiểu Du,” tôi lúng túng, tôi mơ hồ, tôi hoảng loạn, thậm chí tôi còn thấy hơi tủi thân: “Em đang ở đâu?”
“Lý Dữ Tranh, anh gọi nhầm số à?”
Giọng nói này nghe thật lạnh lùng, đối phương không phải Thẩm Du.
Tôi nghi ngờ chiếc điện thoại này nhận nhầm chủ, đây không phải điện thoại của tôi.
Nhưng đối phương lại nhận ra tôi qua giọng nói. Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một người đàn ông vẫn giữ tư thế nghe điện thoại bước vào.
Người đàn ông này thật sự rất đẹp, y mặc một chiếc áo choàng ngủ màu tối đối lập với màu da, chất liệu lụa cao cấp ôm sát người, dây buộc ở eo nhấn mạnh vòng eo dễ bị ôm trọn. Dáng người cao ráo, ngũ quan sắc nét, đường nét chân mày và đôi mắt như được chạm khắc, y vừa anh tuấn vừa lạnh lùng, ngay cả vết sẹo cắt ngang lông mày cũng nằm ngay trong tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi.
Có lẽ ánh mắt đánh giá của tôi khiến y hiểu lầm thành cách giao tiếp ngầm nào đó giữa hai người, người đàn ông mím môi, y không truy cứu việc tôi gọi nhầm số mà hỏi với giọng điệu chiều chuộng: “Còn muốn làm tiếp không?”
Lúc này tôi mới nhận ra vết tích sau cuộc vui hiện rõ ở cổ áo choàng ngủ lỏng lẻo của đối phương.
Giống như là có cảm giác chung, vết cào sau lưng tôi đột nhiên đau rát như bị cháy. Tôi hoảng sợ.