Song Hoàng Cộng Trị - Chương 1
Bỗng dưng ta nghe được tiếng lòng của con hầu rửa chân.
Chị gái của nó bò lên long sàng không thành công nên đã bị ra lệnh dùng gậy đ, ánh tới chet.
Và cũng bởi cái danh ghen tuông của ta nổi khắp hoàng thành nên con ả này dám sự đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, nó bảo muốn giet ta báo t, hù cho chị gái.
Bây giờ con ả đang muốn dâng tặng một lọ thuốc mỡ cho ta, nó nói rằng nếu thoa lên sẽ khiến chân ta bóng loáng, tinh xảo, đẹp đẽ như noãn ngọc.
Nhưng thật ra nếu bôi lên thì đôi chân sẽ thố i rữ a n,át bấy.
Nghe xong ta liền cướp lấy lọ thuốc bôi lên mặt nó.
“Hiệu quả thế thì tự đi mà thử.”
Nhà thầu dùng xưng hô/ngôi xưng thuần Việt.
1.
“Á!”
“Muốn bản cung bỏng chet hả?”
Chân của ta vừa nhúng vào nước đã bị nhiệt độ nóng bỏng làm rụt trở lại.
“Bốp!” Âm thanh ta đạp đổ thau nước vang lên, con hầu gần đó vội vàng quỳ xuống, dù bị một thau nước nóng tưới hết vào người nhưng nó vẫn không dám kêu ra tiếng mà chỉ dám run rẩy nói:
“Nương nương tha mạng…”
“Tha mạng?”
Ta nhíu mày nhìn chằm chằm vào nó:
“Đôi chân này của bản cung vô cùng quý giá, nếu xảy ra sơ xuất gì thì chín tộc nhà ngươi có đủ đầu để ta ch, ặt không?”
Nhiếp Hàn Sương yêu chân ta nhất khi cả hai ở trên giường, bởi vậy ta mới muốn chăm sóc làm đẹp nó nên đã tuyển chọn một con hầu chuyên về rửa chân.
Nhưng con nhỏ mới tới này không biết điều chút nào.
Lúc này, bọn thái giám cung nữ quỳ hết ở trong điện, bọn họ nín thở sợ ta giận cá chém thớt.
Cũng chỉ có nữ quan thân cận dám đến cầu xin ta tha cho con bé rửa chân kia:
“Xin nương nương bớt giận, con bé này mới tới nên nó không hiểu quy định lắm đâu ạ.”
Sau đó nữ quan nói thầm bên tai ta: “Xin nương nương đừng quên lời nhắc của bệ hạ.”
Đêm qua đang lúc hai ta triền miên ngọt ngào thì thái hậu về cung, Nhiếp Hàn Sương bảo ta nín nhịn, thu tính thu nết chớ để thái hậu kiếm chuyện với ta.
Nghĩ đến đây, ta cũng không muốn chấp nhặt nữa, nhưng khi vừa tính bỏ qua thì một giọng nói oán giận bỗng vang lên bên tai:
[Con ả Thần quý phi này vừa ghen tị vừa độc ác, chưa hài lòng một tí đã muốn diệt chín tộc nhà người khác.]
[Hèn chi năm ấy chị mình mới vừa được bệ hạ sủng hạnh là ả đã sai người đánh chet chị.]
Âm thanh này xen lẫn nỗi oán hận sâu sắc khiến ta không thể làm lơ, nhưng khi ánh mắt tìm kiếm chung quanh thì không thấy một ai mở miệng nói chuyện, đang lúc ta hoang mang, giọng nói ấy vang lên lần nữa:
[Ồ, ả quý phi này quan trọng chân mình như vậy, nếu mình có thể trở thành hầu thân cận của ả thì quá tốt rồi, chẳng phải như thế thì việc báo thù sẽ dễ dàng hơn rồi sao?]
2.
Vừa dứt câu, một con hầu rửa chân khác ngẩng đầu dậy nói lớn:
“Bẩm nương nương, nô tì có một thứ dùng để bảo dưỡng chân, rất tốt đó ạ.”
Ta cau mày đáp: “Đưa lên đây.”
Con ả lết gối đến trước mặt ta, nó nâng lọ thuốc mỡ bằng cả hai tay: “Đây là phương thuốc gia truyền của nhà nô tì, mỗi ngày bôi lên chân là có thể khiến da thịt càng thêm mượt mà mềm mại.”
[Mới lạ.]
[Lâu ngày khiến chân mày thối nát ra mới thôi, để tao xem tới đó mày còn kiêu ngạo được cỡ nào.]
Con hầu rửa chân vừa dứt lời thì âm thanh bên tai lại vang lên lần nữa, lúc này ta mới xác định được giọng nói ấy là tiếng lòng của con ả trước mắt.
Chà, không ngờ trong cung ta có một kẻ như thế.
Con ả nhìn ta bằng ánh mắt nóng bỏng,
“Nô tì xin cả gan bôi thuốc cho nương nương. Thuốc này còn có tác dụng giảm sưng đỏ đó ạ.”
“Hiệu quả thế thì tự đi mà thử.”
Ta giật lấy lọ thuốc, bôi một ít lên mặt ả.
Con hầu rửa chân hét toáng lên, giãy giụa muốn bỏ chạy.
Thải Châu thấy thế thì lập tức gọi hai tên thái giám đến giữ ả lại.
Ta tát con ả mấy cái khiến mặt nó sưng vù như cái đầu heo mới ngừng, rồi mới tức giận mắng:
“Tiện tì, dám hãm hại bản cung à?”
“Xin nương nương minh giám, nô tì nguyện một lòng vì nương nương, tuyệt nhiên không dám có ý khác.”
Ả quỳ gối cầu xin ta tha thứ, nhưng trong lòng thì lại chứa đầy sự hận thù:
[Quả đúng là độc ác, tao nhất định phải giet chet mày để báo thù cho chị tao, cũng coi như vì dân trừ hại!]
Lý tưởng thật vĩ đại, nhưng tiếc quá, thực tế thì luôn tàn khốc.
Ta phất tay ra lệnh cho đám hầu nhốt con ả nqu dốt này vào phòng chịu phạt.