Song Hoàng Cộng Trị - Chương 2
3.
“Nghe nói hôm nay ái phi lại trừng phạt người khác?”
Buổi tối, Nhiếp Hàn Sương đến cung của ta như thường lệ.
Ta cho người hầu trong điện lui ra, bước tới giải thích:
“Con hầu đó có ý đồ xấu, sợ rằng sau này sẽ là mối họa.”
“Vậy thì giet!”
Một lời đã quyết định sống chết của người khác, Nhiếp Hàn Sương trước mặt ta khác xa với lời đồn rằng ngài là minh quân.
Ta chỉ vâng cho qua chuyện, tập trung cởi áo cho ngài.
Từng lớp áo rơi xuống lộ ra thân hình cân đối đầy đặn.
Không sai.
Cân đối đầy đặn.
Hoàng đế đương triều Nhiếp Hàn Sương là con gái, đây là bí mật không ai biết ngoài ta.
Nàng quay người về phía ta, gương mặt khó phân biệt được nam nữ có thêm vài phần lo lắng áy náy:
“Việc này chỉ có thể giao cho em, nhưng nếu vậy thì e rằng thái hậu sẽ không bỏ qua cơ hội bắt lỗi em.”
“Em không sợ.”
Ta vuốt ve khuôn mặt Nhiếp Hàn Sương, dường như được thấy lại bóng dáng oai hùng của thiếu nữ trên lưng ngựa ngày nào:
“Nếu đã quyết định vào cung, em sẽ đi cùng ngài đến cuối con đường.”
4.
Ta và Nhiếp Hàn Sương quen nhau nơi thảo nguyên mênh mông.
Ta là con gái duy nhất của Trấn Quốc đại tướng quân, nàng là một trong những tướng sĩ được cha ta vô cùng coi trọng.
Trên thao trường, một mình nàng đấu với mười tướng sĩ khác cũng không hề thua thiệt.
Dáng vẻ hiên ngang và nụ cười tự do của nàng khiến ta không thể nào quên.
Sau nhiều lần cùng nhau vượt qua cơn nguy khốn, rễ tình đã đâm sâu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm ngày càng trở nên sâu đậm.
Và không biết kết thúc ra sao, tình cảm dần trở thành mối nguy hiểm.
Ta tưởng rằng ta và Nhiếp Hàn Sương sẽ sống tự do trên thảo nguyên cả đời.
Nhưng ta lại bất ngờ biết được nàng là hoàng tử!
Khi đó tiên đế bị bệnh nặng, nàng phải về kinh chăm sóc cho tròn đạo hiếu.
Ta thúc ngựa đuổi theo muốn bày tỏ lòng mình với nàng.
Nhiếp Hàn Sương không nói gì.
Trước mặt ta, nàng cởi từng lớp áo, để lộ bộ ngực bị quấn chặt bằng vải.
Đó là bí mật nàng đã giữ kín bao lâu nay, cũng là nhược điểm lớn nhất của nàng.
“Oản, ta là con gái.”
Con gái?
Người ta thích hóa ra cũng là nữ!
Ta thừa nhận lúc đó ta đã sụp đổ.
Sau đó Nhiếp Hàn Sương giải thích nguyên nhân sự việc.
Nàng được sinh ra trong lãnh cung. Mẹ của nàng vì muốn được sủng ái trở lại nên đã coi nàng như hoàng tử mà nuôi nấng.
Từ xưa tới nay, hoàng tử luôn được coi trọng hơn công chúa.
Cuối cùng cũng có một ngày nàng được hoàng đế để ý tới, đưa đến Ngự thư phòng để đọc sách.
Nhờ thế mà mẹ nàng thoát khỏi lãnh cung.
Nhưng một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để che đậy.
Nàng là con gái, thân hình so với các hoàng tử cùng tuổi gầy yếu hơn nhiều. Vì vậy nên nàng thường bị họ bắt nạt chế giễu.
Để không bị lộ thân phận, và cũng để thoát khỏi hoàng thành ngột ngạt đó, Nhiếp Hàn Sương đã xin phép đến biên cương rèn luyện.
Lần này về triều không chỉ để chăm sóc hoàng đế, mà còn để tranh đoạt ngôi vị.
Trong ánh nến mờ tối, ánh mắt nàng rực sáng, giọng nói kiên định:
“Tại sao mẹ lại bắt ta giả trai? Tại sao con gái lại không thể làm hoàng đế? Tại sao là con gái thì nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của người khác?”
Những câu hỏi đanh thép của nàng vang lên bên tai, cuối cùng ta nghe nàng nói:
“Ta muốn tranh đấu một lần, mở ra một con đường cho nữ giới trong thiên hạ.”
5.
Nhưng con đường tới bậc đế vương này đầy rẫy khó khăn, chỉ cần sơ sẩy, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhiếp Hàn Sương vốn định lấy lý do này để khuyên ta từ bỏ, không ngờ lại càng làm ta quyết tâm theo nàng hơn.
Cuối cùng, nàng đoạt được ngôi vị, ta vào cung làm phi.
Để phòng việc nàng là nữ bị lộ, ta đã luôn diễn vai một phi tần ghen tuông, độc sủng hậu cung.
Nhiều năm qua không có sai sót nào.
Mọi sự chỉ trích và sự chú ý đều đổ dồn vào ta, ta chịu đựng sự đố kỵ của quan lại và cơn giận của dân chúng.
Nhiếp Hàn Sương chuyên tâm làm minh quân, ở trên triều tiêu diệt phe đối lập, củng cố quyền lực của hoàng gia.
Nhưng một năm trước, có một việc ngoài ý muốn đã xảy ra trong cung yến.
Một cung nữ tên Thanh Trúc đã mưu đồ leo lên giường của Nhiếp Hàn Sương nhân lúc nàng say rượu.
Nhiếp Hàn Sương kịp thời tỉnh lại, phát hiện người này đang cởi dây lưng của mình thì không kìm được cơn giận.
Sau đó chúng ta tra ra được Thanh Trúc là quân cờ do người khác cài vào thì lập tức ra lệnh x ử t ử.
Hôm nay, con hầu rửa chân tên Thanh Oanh kia lại gọi Thanh Trúc là chị của nó.
Kẻ mang ý xấu chet đi cũng không đáng tiếc, nhưng Thanh Oanh lại không phân biệt đúng sai mà đổ mọi thù hận lên đầu ta.
Sao ta có thể để loại người như này sống được?