Song Hoàng Cộng Trị - Chương 3
6.
Hôm sau, ta lệnh cho người hầu kéo Thanh Oanh ra ngoài chém đầu.
Thái hậu nghe tin mà đến, vừa vào cửa đã hỏi ngay:
“Thần quý phi, con hầu này phạm phải tội gì mà ngươi lại x, ử t’ ử nó?”
“Không vừa mắt thì giet thôi.”
Ta hành lễ qua loa, không đợi thái hậu lên tiếng đã đứng dậy.
Cả cung đều biết ta cậy sủng mà kiêu, ngay cả thái hậu ta cũng không để vào mắt.
Bà ta không hài lòng về ta đã lâu, hôm nay thấy ta qua loa thì càng thêm tức giận, bà ta quát lớn:
“Thần quý phi, ngươi đừng quá kiêu ngạo!”
Ta khẽ cười nhìn móng tay mới làm hôm nay của mình, nói:
“Nhưng bệ hạ lại thích tính cách tự do phóng khoáng của thần thiếp đấy.”
“Ngươi!”
Thái hậu bị ta chặn họng, hồi lâu không nói được câu gì. Mắt phượng của bà ta đảo quanh, đột nhiên dừng lại trên người Thanh Oanh rồi bắt đầu trách ta:
“Ngươi được sủng ái nhiều năm nhưng không có con, đây là tội lớn! Ai gia thấy con hầu này có tướng đẻ nhiều, quyết định phong nàng làm tiệp dư.”
“Sớm sinh con cháu cho hoàng gia.”
Sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt. Thanh Oanh nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của thái giám, ả vội vàng quỳ trước mặt thái hậu, dập đầu tạ ơn:
“Nô tì tạ ơn thánh ân của thái hậu!”
[Tốt quá rồi! Chỉ cần dựa vào thái hậu, đợi ta sinh được hoàng tử, địa vị trở nên vững chắc thì không cần phải sợ yêu phi này nữa.]
[Nỗi nhục hôm nay, sớm muộn gì tao cũng sẽ trả đủ cho mày!]
Ta nghe thấy mưu đồ của Thanh Oanh, ánh mắt ta trở sắc bén, “rắc” một tiếng, ta bẻ gãy chiếc hộ giáp của mình.
Thải Châu hoảng loạn quỳ thụp xuống: “Quý phi nương nương!”
“Quý phi, ngươi có ý kiến gì sao?”
“Con không dám. Nếu thái hậu đã quyết định vậy thì cứ theo đó mà làm đi.”
Thái hậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc giằng co với ta. Ấy vậy mà ta lại dễ dàng đồng ý như thế khiến bà ta sửng sốt, nghĩ rằng ta đang ủ mưu lớn.
Nhưng mà bà ta thực sự hiểu lầm ta rồi.
Nhiều năm qua, từng đường đi nước bước đều được chúng ta tính toán kĩ càng.
Nhưng trăm mưu cũng có lúc sơ sót, thà rằng nhân cơ hội này mà tương kế tựu kế.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ta tốt hơn nhiều, tự tay nâng Thanh Oanh dậy, hòa nhã nói:
“Từ nay chúng ta đã là chị em một nhà. Trước đây chị đã làm nhiều chuyện gì không phải phép với em, mong em đừng trách chị.”
“Thần thiếp không dám.”
Thanh Oanh cúi đầu, diễn dáng vẻ ngoan ngoãn đến là đạt.
Nhưng trong lòng con ả lúc này lại gào thét điên cuồng:
[Hahaha, quý phi thì sao chứ? Cuối cùng vẫn không thể địch lại thái hậu!]
7.
Thánh chỉ phong phi nhanh chóng được ban xuống.
Quan lại trong triều đều cảm thấy phấn khích.
Họ mong mỏi được nhìn thấy khoảnh khắc ta rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Tối hôm đó, vẫn như thường lệ, ta dặn Thải Châu làm những món Nhiếp Hàn Sương thích.
Nhưng ta chờ từ lúc mặt trời lặn đến khi đêm buông xuống, bóng dáng ta mong đợi mãi không xuất hiện.
Khi đồ ăn được hâm nóng lần thứ mười, thái giám bên cạnh Nhiếp Hàn Sương là Giang Phúc Hải đến báo:
“Bẩm quý phi nương nương, bệ hạ nói rằng hôm nay ngài sẽ không đến, dặn nương nương nghỉ sớm.”
Gã vừa dứt lời, người hầu trong điện đều nín thở, sợ rằng ta sẽ phát điên.
Đương nhiên là ta không thể để họ thất vọng rồi. Ta đứng phắt dậy, hất toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống đất.
Âm thanh “loảng xoảng” vang lên, cung điện vốn sạch sẽ nay trở nên bừa bộn không tả nổi.
Ta chỉnh lại áo quần, ra lệnh cho Thải Châu:
“Dẫn người mang Nhiếp Hàn Sương tới đây cho ta.”
Thải Châu kinh ngạc nhìn ta, thấy ta không giống đang đùa thì lập tức cầm lệnh bài đi điều động cấm quân.
Ngày ta vào cung, Nhiếp Hàn Sương bận rộn đối phó với đám đại thần, sợ rằng không có thời gian bảo vệ ta an toàn nên đã trao cho ta quyền điều động cấm quân.
Hôm nay ta lại dùng quyền đó để bắt giữ hoàng đế!
Giang Phúc Hải hành động vẫn luôn cẩn trọng, lúc này lại không màng cung quy mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta.
Bờ môi gã run rẩy, không nói lời nào nhưng có thể thấy rõ gã đang nghĩ: Quý phi điên rồi!
Thải Châu làm việc rất vừa ý ta.
Nghe nói Nhiếp Hàn Sương vừa mới lên giường đã bị cấm quân kéo ra, đưa thẳng đến Phượng Tê cung của ta.
Nàng giận dữ:
“Giang Oản Nhất, bình thường trẫm chiều em quá rồi, phải không!?”
“Em dám vi phạm hoàng lệnh, đây là tội có thể tru di cửu tộc!”
Cơn giận của hoàng đế khiến những người có mặt trong cung phải run sợ.
Ta không kiêu ngạo, không tự ti nhìn Nhiếp Hàn Sương, chất vấn:
“Chẳng phải bệ hạ nói rằng trong lòng ngài chỉ có Oản thôi ư? Sao mới đó ngài đã sủng ái người mới rồi?”