Song Hoàng Cộng Trị - Chương 4
Nhiếp Hàn Sương nói:
“Trẫm là thiên tử! Độc sủng em ba năm đã là ân đức rất lớn. Sao? Chẳng lẽ em còn muốn trẫm bỏ trống hậu cung vì em ư?”
Từng lời của nàng đều rất sắc bén.
Đây là lời cảnh cáo nàng dành cho ta vì đã thách thức quyền uy của nàng.
Nhưng ta không hề sợ, chỉ nói: “Không cho phép!”
Nhiếp Hàn Sương lặng lẽ nhìn ta phát điên, cũng không rảnh hơi tranh cãi cùng ta, chỉ bảo: “Thân thể quý phi không được khỏe, cứ ở Phượng Tê cung dưỡng bệnh đi.” rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi Phượng Tê cung, nàng lại đến cung của Thanh Oanh.
8.
Người phụ nữ được tình yêu nuôi dưỡng quả đúng là khác biệt.
Thanh Oanh mặc cung trang mới, đến trước mặt ta vênh váo:
“Chị à, đàn ông đều thích những người dịu dàng nhỏ nhẹ. Nếu chị cứ mãi kiêu ngạo thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành con muỗi đập chết trên tường mất thôi.”
Khi nói, con ả vô tình làm trễ cổ áo, để lộ vết hôn mờ ám trên xương quai xanh.
Ta uống trà lạnh thanh nhiệt giải độc, ánh mắt tìm tòi dừng trên người nàng ta, cười:
“Sao ngươi có thể chắc chắn người sủng ái ngươi là bệ hạ chứ?”
Ta có lòng nhắc nhở ả, chỉ tiếc con nqu này có đầu óc thông với lỗ đi’t, không hiểu mấy lời vòng vo.
Thanh Oanh cẩn thận nhớ lại đêm qua, trên mặt vẫn còn vẻ thèm thuồng:
“Dũng mãnh như vậy, ngoài bệ hạ ra thì còn có thể là ai được?”
Con ả thẳng thắn trắng ra khiến ta cũng phải giật mình, suýt chút nữa ném luôn chén trà trong tay.
Ta sững sờ một lúc rồi ôm bụng cười ngả nghiêng một lúc lâu. Ta nhìn Thanh Oanh, nói:
“Quả thực là một người thú vị. Thảo nào bệ hạ yêu thương em không thôi.”
“Chị biết vậy là tốt.”
Thanh Oanh đắc ý, không còn giấu sự thù hận của mình ở trong lòng nữa:
“Thần quý phi, rồi sẽ có một ngày ta thay thế chị, còn chị thì phải trả giá cho những tội lỗi mình đã gây ra.”
“Được, bản cung rửa mắt chờ mong.”
Ta sống trên đời này bao nhiêu năm, đây đúng là con mồi nqu ngốc nhất mà ta từng biết.
Nhưng ả lại rất thú vị.
Phải làm sao đây?
Ta không muốn ả chet quá sớm đâu.
9.
Thần quý phi đã là quá khứ, hiện giờ Oanh tiệp dư lại đang trên đà được sủng ái.
Ở nơi hoàng cung này, ân sủng là tất cả.
Người hầu thường thói nịnh hót kẻ cao, giẫm đạp kẻ thấp.
Chỉ qua một đêm, cung Phượng Tê của ta như trở thành lãnh cung.
Một ngày ba bữa đều chậm trễ.
Ngay cả bổng lộc cũng có người lén cắt xén.
Thải Châu theo hầu ta nhiều năm, ai mà không kính trọng em cơ chứ? Có lẽ mấy ngày nay em đã phải chịu đủ mọi đau khổ của một đời.
Em lặng lẽ gọi ta, mắt đẫm lệ:
“Nương nương.”
Ta liếc nhìn em, an ủi:
“Thải Châu, nếu muốn đứng trên vạn người thì phải chịu được khổ.”
Em cắn môi hồi lâu mới nói:
“Nô tì cảm thấy bất công cho nương nương!”
Lòng ta dịu lại, vẫy gọi em đến gần rồi đưa cho em một tấm lệnh bài:
“Cầm cái này đi, sẽ không ai dám làm khó em.”
Trên tấm lệnh bài được đúc bằng vàng là mấy chữ: “Như Trẫm thân lâm.”
*Thấy vật thì như thấy đích thân trẫm tới.
Thải Châu nhận lấy tấm lệnh bài bằng cả hai tay, gương mặt sáng bừng lên.
Ta nhìn Thải Châu rời đi, ngón tay gõ nhịp lên bàn.
Mọi người chỉ thấy ta thất sủng bị cấm túc ở cung Phượng Tê, nhưng không ngờ rằng đây là kế mà ta và Nhiếp Hàn Sương cùng bày ra.
Chúng ta muốn gậy ông đập lưng ông, bắt rùa trong hũ, một mẻ bắt gọn đám phản thần.
Muốn diệt kẻ thù phải làm cho kẻ đó cuồng vọng trước.
Đêm xuống, một cơ thể mềm mại như rắn chui lên giường của ta.
Người đó ôm lấy ta từ phía sau, cằm cọ vào cổ ta, đôi môi đỏ thì thầm lời nhớ nhung:
“Oản, ta nhớ em lắm.”
Ta hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trêu chọc:
“Bệ hạ không đi tìm niềm vui mới của ngài, lại đến giường của người cũ như em làm gì?”
Nói tới chuyện này, mắt phượng của Nhiếp Hàn Sương đầy u uất, thở dài:
“Mấy ngày qua phải đối phó với kẻ nqu ngốc đó, ta mệt hết nói nổi.”
Thanh Oanh vì tranh sủng mà không từ thủ đoạn, có vài lần nàng không phòng kịp, suýt nữa đã trúng kế.
Nghe vậy, ta đau lòng vỗ nhẹ lưng Nhiếp Hàn Sương.
Nàng ngủ một giấc ngon lành trong vòng tay ta.
Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, nàng đã rời đi.
Thải Châu đến bên cạnh thì thầm với ta:
“Bẩm nương nương, U vương gia xin gặp.”