Song Hoàng Cộng Trị - Chương 5
10.
Tiên đế có mười người con trai.
Năm đó ông đột ngột băng hà, cuộc chiến đoạt ngôi diễn ra rất khốc liệt.
U vương bo bo giữ mình, trở thành hoàng tử duy nhất còn sống sót ngoài Nhiếp Hàn Sương. Khi Nhiếp Hàn Sương lên ngôi, gã sống như một vương gia nhàn tản không tranh đấu.
Nhưng sự thật thì không phải vậy.
Một năm trước, Thanh Trúc là quân cờ của U vương gài bên cạnh Nhiếp Hàn Sương.
Đáng tiếc quân cờ này lòng dạ xấu xa, mơ tưởng bò lên lòng sàng, muốn một bước lên tiên nên đã bị lộ thân phận.
Mà ta cũng nhân cơ hội đó tiến hành một cuộc thanh trừng lớn trong hậu cung, loại bỏ các gián điệp mà thái hậu, U vương và những kẻ phản nghịch khác cài vào cung cấm.
Ba tháng đó là ba tháng tối tăm và đẫm máu nhất.
Ai ai cũng sợ hãi, lo lắng rằng mình sẽ trở thành hồn ma tiếp theo dưới lưỡi dao sắc lạnh.
Ta suy nghĩ một lúc rồi bảo Thải Châu dẫn người vào.
Lần này U vương cải trang thành thái giám để đến đây.
Ta phất tay cho người hầu lui, cười nói:
“Không phải vương gia đang du ngoạn ở bên ngoài sao?”
U vương đứng thẳng nhìn ta với ánh mắt đầy tình cảm, giọng nói dịu dàng:
“Oản à, bản vương nghe nói hoàng đệ sủng ái người mới, sợ nàng buồn nên đặc biệt trở về thăm nàng.”
Nhìn xem!
Lời gã nói vô cùng ám muội.
Ta nghịch viên ngọc trong tay, vẻ mặt u ám:
“U vương, ta là phi, ngài là thần, ngài nên gọi ta là——”
“Quý phi nương nương!”
Nhiếp Hàn U không vì lời cảnh cáo của ta mà chùn bước, ngược lại còn mạnh dạn đến gần, gã nắm lấy tay ta, rồi gấp gáp nói giống như vì ta mà bất bình:
“Oản của ta, hoàng đệ đã thay lòng, chẳng lẽ nàng còn muốn giữ mình trong sạch vì hắn sao?”
“Nàng có biết rằng…”
“Nàng có biết những năm qua ta không bàn chuyện cưới hỏi là vì nàng không?”
“Cho dù bản cung biết thì ngài có thể giúp gì cho bản cung?”
Ta không đáp lời theo lẽ thường, tò mò nhìn U vương.
Hắn nghẹn lời, ngượng ngùng rút tay lại:
“Nàng để bản vương nghĩ xem…”
“Hahaha!”
Ta không nhịn được mà bật cười.
Nhiếp Hàn U muốn lôi kéo ta làm quân cờ cho hắn.
Nhưng ta, Giang Oản Nhất, là con gái duy nhất của Trấn Quốc đại tướng quân, sao có thể dễ dàng trở thành con cờ để kẻ khác điều khiển?
Ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, lần đầu tiên lộ rõ tham vọng của mình:
“Bản cung muốn vị trí cao nhất, ngài có thể cho bản cung không?”
Nhiếp Hàn U lúng túng một hồi rồi tức giận vung tay áo:
“Sao phụ nữ có thể làm hoàng đế chứ?!”
“Nếu U vương không thể làm được thì lần sau đừng đến nữa. Thải Châu, tiễn khách!”
11.
Chuyện Nhiếp Hàn U lén vào cung Phượng Tê nhanh chóng được mật báo cho Nhiếp Hàn Sương biết.
Bao gồm cả cuộc đối thoại giữa ta và hắn, nàng cũng rõ như lòng bàn tay.
Đêm khuya, một mình nàng đến cung của ta.
Trong ánh nến chập chờn, ta và nàng ngồi đối diện nhau.
Trăng khuya trên trời, dưới đất yên tĩnh lặng lẽ.
Ta nghiêng đầu ngắm nhìn những đóa hoa gạo đỏ rực ngoài cửa sổ, Nhiếp Hàn Sương lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng:
“Oản muốn lợi dụng Nhiếp Hàn U?”
Ta không nói phải hay không mà chỉ đáp:
“Chỉ sợ gã sẽ không đi theo kế hoạch của chúng ta.”
“Không sao.” Nhiếp Hàn Sương mỉm cười, nàng ôm ta vào lòng: “Chỉ cần chơi tốt con cờ Thanh Oanh, chúng ta cũng có thể thành công.”
Nhiếp Hàn Sương đến nhanh, đi cũng nhanh.
Thải Châu vừa pha trà xong là nàng đã đi rồi.
Thấy bên cửa sổ chỉ còn mình ta, Thải Châu ân cần đóng cửa lại:
“Nương nương, đã đến giờ đi ngủ rồi.”
Ta quay lại nhìn em, nói một câu đầy ẩn ý:
“Người của chúng ta cũng nên đến lúc hành động.”
Thải Châu hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười, cúi người biểu thị đã hiểu.
12.
Tháng thứ tư ta bị cấm túc, cung Chỉ Tuyết báo tin vui.
Oanh tiệp dư đã mang thai.
Sáng nay khi dùng bữa với Nhiếp Hàn Sương, con ả đột nhiên nôn không ngừng.
Hoàng thượng cho gọi thái y đến bắt mạch thì phát hiện ả đã có thai hai tháng!
Khắp cung đều tràn ngập niềm vui vì sinh mệnh mới sắp chào đời.
Nhiếp Hàn Sương cũng vui mừng khôn xiết.
Trong cung Phúc Thọ, nhờ sự hiện diện của Thanh Oanh, Thái hậu và Nhiếp Hàn Sương vốn luôn đối đầu gay gắt nay lại có giây phút hòa hợp hiếm thấy.
Thái hậu nắm tay Oanh tiệp dư, cười nói:
“Con nhất định phải cố gắng, tranh thủ sinh hạ con trai cho hoàng đế!”
Oanh tiệp dư lén nhìn Nhiếp Hàn Sương, mặt đỏ bừng, e thẹn đáp:
“Dạ.”