Song Hoàng Cộng Trị - Chương 6
Thái hậu là kế hậu của tiên đế.
Từ khi vào cung đến lúc tiên đế băng hà, suốt mười mấy năm bà không thể sinh con.
Sau này bà mới biết, tiên đế vì muốn bảo vệ địa vị cho con trai của tiên hậu nên đã hạ thuốc tuyệt tử vào rượu giao bôi.
Thái hậu phát điên, tình yêu của bà tan thành mây khói.
Bà rút kinh nghiệm xương m áu, trước thì hại chet con trai của tiên hậu, sau thì hạ thuốc làm suy yếu cơ thể tiên đế.
Dù sao khi tân đế lên ngôi, bà vẫn được tôn làm thái hậu.
Vì vậy, bà muốn đưa con gái của mẫu tộc vào cung làm hoàng hậu, sinh hoàng tử, phong làm thái tử, hoàn thành giấc mơ dang dở của đời mình.
Đáng tiếc bà lại gặp phải Nhiếp Hàn Sương.
Ngay ngày đầu lên ngôi, nàng đã bãi chức cha và anh của bà, đày họ đi xa.
Thái hậu lại phát điên.
Nhiếp Hàn Sương lấy cớ dưỡng bệnh để đưa bà ra khỏi cung vài năm.
Hiện giờ, bà đặt hết hy vọng vào Oanh tiệp dư, mưu tính lật ngược tình thế.
13.
Bầu không khí ấm áp đột nhiên trở nên căng thẳng khi ta đến.
Thái hậu vô thức bảo vệ Oanh tiệp dư, sợ ta phát điên sẽ làm nàng sẩy thai:
“Quý phi không ở cung Phượng Tê, đến đây làm gì?”
Sự khinh miệt và chán ghét lộ rõ trên gương mặt bà.
Ta cũng không khách sáo đáp lại:
“Sợ Thái hậu lâu không gặp ta, sống yên ổn quá.”
Ý ta là ta đến đây chỉ để gây rối cho bà.
“Cô!”
Chắc vì ta đủ điên nên lần nào gặp ta, thái hậu cũng mất bình tĩnh.
Oanh tiệp dư, áo bông nhỏ tri kỷ do chính tay bà chọn, đã học được cách đứng ra giúp bà khi bà bị lép vế:
“Quý phi nương nương, thái hậu lo lắng cho chị như vậy, sao chị có thể nói chuyện xấc xược với ngài thế chứ?”
Mặt ngoài là thế, nhưng trong lòng ả ta lại đang nghĩ như này:
[Bị cấm túc bốn tháng, yêu phi này vẫn chưa biết điều, tự mình tìm đường chet. Vậy thì không thể trách ta độc ác được.]
Những lời thầm oán trách quen thuộc khiến ta suýt rơi lệ.
Không nghe được những suy nghĩ ngốc nghếch này, ta sẽ mất biết bao niềm vui!
Ta ngừng cười, ngồi thẳng dậy:
“Ta chỉ đùa chút thôi, cũng không ảnh hưởng tới ai. Thái hậu nhân từ, thương yêu con cháu, chắc sẽ không để tâm đâu mà đúng không?”
Mặt thái hậu xanh mét, không nói nên lời.
“Được rồi!”
Nhiếp Hàn Sương vốn luôn im lặng đã lên tiếng ngăn lại cuộc cãi vã.
Nàng nói:
“Oanh tiệp dư mang có công mang long thai, phong làm Oanh phi. Lễ phong phi sẽ tổ chức sau khi ngươi sinh con.”
Thanh Oanh vui mừng, lập tức quỳ xuống tạ ơn:
“Thần thiếp đa tạ ân điển của bệ hạ!”
[Tốt quá, ta sắp ngang hàng với độc phi Giang Oản rồi!]
“Nàng có thai, những nghi thức này tạm thời miễn đi.”
Nói xong, nàng bước nhanh ra khỏi cung Phúc Thọ.
Ta ở lại châm chọc Thái hậu vài câu rồi cũng rời đi.
14.
Trời đã dần sang đông, hôm nay lại là một ngày cô đơn lẻ loi.
Gió lạnh ngoài cửa sổ gào thét, tuyết rơi lả tả.
Ta không cảm thấy lạnh nên không đóng cửa sổ, đốt nến ngồi trên giường đọc sách.
Khi nến sắp tàn, trong cung điện yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói của Nhiếp Hàn U:
“Quý phi nương nương lạc quan thật đấy, bị người khác sỉ nhục đến vậy mà vẫn có thể thảnh thơi ngồi đây đọc sách.”
Gã bước vào, mang theo hơi lạnh bên ngoài.
Trang sách khép lại lộ ra tựa đề trên bìa.
“Hoàng hậu ngực mềm eo thon: Bạo quân xấu tính vô cùng cưng chiều”
Ánh mắt gã rơi trên quyển sách, nói:
“Trở thành hoàng hậu được hoàng đế cưng chiều không tốt sao? Tại sao nàng cứ phải muốn có được vị trí chí tôn kia?”
Tư tưởng phong kiến lạc hậu ăn sâu vào đầu óc đám đàn ông tự cho mình là đúng. Họ cho rằng phụ nữ chỉ nên sống phụ thuộc vào họ như dây tầm gửi.
“Hoàng hậu được hoàng đế cưng chiều?”
“Tình yêu mà đàn ông hứa hẹn liệu có đáng tin không?”
Ta cười nhẹ, đứng dậy đóng cửa sổ:
“Ngài xem, ta và Nhiếp Hàn Sương cùng ở biên cương suốt năm năm, ngài ấy nhờ quyền thế của cha ta mà lên ngôi hoàng đế.”
“Ngài ấy cũng đã từng thề non hẹn biển, muốn cùng ta một đời một kiếp một đôi người. Nhưng kết quả sau đó thì sao!?”
Giọng ta bỗng trở nên lạnh lùng: “Chẳng phải cuối cùng ngài ấy vẫn lập thêm phi tần đó sao!”
“Ta muốn thay thế Nhiếp Hàn Sương, đạp ngài ấy dưới chân, đời đời kiếp kiếp trở thành nô lệ của ta!”
Lúc này, ta giống như một người phụ nữ bị tình lang phản bội, yêu mà không có được.
Nghi ngờ trong mắt Nhiếp Hàn U tan biến, gã nắm lấy vai ta, nghiêm túc hứa hẹn:
“Oản của ta, ta yêu nàng.”
“Vì đây là điều nàng muốn nên chắc chắn ta sẽ giúp nàng đạt được.”
“Ta sẽ dùng hành động chứng minh, ta và kẻ phụ bạc – Nhiếp Hàn Sương đó không giống nhau.”
Ta yên lặng dựa vào lòng gã.
Nếu không phải nhìn thấy ánh mắt đầy toan tính của gã thì ta suýt tin rồi.