Song Hoàng Cộng Trị - Chương 8
17.
Lễ mừng đầy tháng của hoàng tử và lễ phong phi của Oanh tiệp dư được tổ chức cùng ngày.
Thậm chí buổi lễ còn hoành tráng hơn cả lễ phong phi của ta ngày trước.
Các nhà quyền quý và trọng thần khắp kinh thành đều đến.
Đây có lẽ là khoảnh khắc huy hoàng duy nhất trong cuộc đời thấp hèn của con ả.
“Chị thật có lòng, mọi thứ hôm nay đều rất vừa ý em.”
Khi đi ngang qua ta, Oanh tiệp dư cố ý đi chậm lại, thì thầm vào tai ta.
“Em hài lòng là tốt rồi.”
Ta quay đầu, nhìn thẳng vào mắt ả.
Con ả đắc ý, phẩy tay áo rộng, bước lên những bậc thang cuối cùng.
Ở nơi đó, trên tế đài cao nhất, Nhiếp Hàn Sương đưa tay ra đón ả.
Thanh Oanh nghĩ đây là bước nhảy để ả đạt đến quyền lực tối cao, nhưng lại không biết rằng đó chính là nơi kết thúc cuộc đời của ả.
Con ả mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay Nhiếp Hàn Sương.
Đúng lúc đó, sự cố đột ngột xảy ra.
Vô số binh lính từ trong bóng tối ùa tới, khu vực xung quanh lễ đài bị bao vây kín như bưng.
Thái giám bên người hoàng thượng, Giang Phúc Hải, thét lên: “Bảo vệ hoàng thượng!”
Một nhóm văn thần võ tướng lập tức lao về phía Nhiếp Hàn Sương.
Giang Phúc Hải nghĩ rằng họ đến để bảo vệ hoàng thượng, nhưng chưa kịp thở phào thì đã có người rút đao kề vào cổ gã!
Ta đứng dưới lễ đài, nhìn rõ từng khuôn mặt trên đài.
Toàn là những kẻ phản loạn được liệt kê trong danh sách.
Rất tốt, lần này có thể tóm gọn hết bọn chúng.
“Ngông cuồng! Các ngươi định mưu quyền đoạt vị sao?”
Nhiếp Hàn Sương nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói lớn.
Nhiếp Hàn U khoác trên mình chiến giáp, tay cầm kiếm chậm rãi bước lên đài cao, ngạo nghễ nói:
“Em trai à, ta cũng không muốn ép em thoái vị đâu. Nhưng ai bảo em lại phụ bạc quý phi nương nương cơ chứ? Vì nụ cười của người đẹp, ta chỉ đành kéo em khỏi ngôi rồng mà thôi. Ta nói có đúng không, quý phi nương nương?”
Nhiếp Hàn U nhìn ta đầy trìu mến, khiến đám thần tử phe bảo hoàng như tìm được chỗ xả giận, bắt đầu chửi mắng:
“Ta đã nói rồi, người đàn bà này không an phận, sớm muộn cũng là tai họa. Nếu giet ả từ sớm thì đâu có chuyện hôm nay!”
Nhiều năm qua, ta vì Nhiếp Hàn Sương mà chịu đựng vạn lời mắng nhiếc chửi rủa, người người oán giận.
Ta nhìn lên lễ đài, bóng hình lạnh lùng đó không hề có ý định lên tiếng biện hộ cho ta.
Dường như Nhiếp Hàn U thực sự thương tiếc ta, tiến lại gần ta.
Keng!
Trường kiếm rời vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào kẻ vừa mạo phạm ta.
“Lũ đê hèn mà dám xúc phạm bề trên. Cứ giet là được, đúng không Oản của ta?”
18
“Thưa vâng.”
Ta ngẩng đầu, nở một nụ cười mị hoặc với Nhiếp Hàn U.
Gã ngơ ngác một lúc nhưng rồi bỗng kêu gào thảm thiết, gã không thể tin nổi nhìn xuống. Ta đã đâm một con dao tẩm độc vào sâu trong tim gã. Gã thốt lên một tiếng nghi hoặc:
“Tại sao?”
“Bởi vì ta luôn lợi dụng mi.”
“Ta không ngu đến mức tin một vị vương gia luôn nhẫn nhục chịu đựng lại mưu phản chỉ vì một người phụ nữ để trả thù cho sự vô lý của nàng ta.”
Ta buông tay, thân hình cao lớn của Nhiếp Hàn U ngã xuống, lăn xuống từng bậc thang.
Mắt gã trợn trừng, chet không nhắm mắt, nhưng dù đến chet gã vẫn không biết làm mình sai ở bước nào.
Tình thế thay đổi quá nhanh, mọi người đều đang trong trạng thái kinh ngạc tột độ.
Ta nâng vạt áo, từng bước tiến lên lễ đài, cao giọng ra lệnh:
“Người đâu, bắt hết bọn phản thần!”
Lời vừa dứt, những binh lính vừa nghe theo lệnh của Nhiếp Hàn U nay lại nhanh chóng bắt giữ đám phản loạn.
Chúng kêu oan nhưng không ai muốn nghe lời biện hộ của chúng.
Ai chống cự sẽ bị giet chet ngay tại chỗ!
Nhiếp Hàn U có thể cài người vào triều đình, nhưng không thể kiểm soát quân quyền.
Hắn hợp tác với ta chỉ vì sau lưng ta có ba mươi vạn quân của nhà họ Giang.
Khi trước, Nhiếp Hàn Sương có thể thắng trong cuộc chiến đoạt ngôi, phần lớn là nhờ quyền lực quân sự của cha ta bảo vệ.
Dù ở triều đại nào, quyền lực vẫn là lý lẽ mạnh nhất.
“Chúc mừng hoàng thượng đã đạt được điều mong muốn.”
Trang phục của ta gọn gàng, bước đến chúc mừng Nhiếp Hàn Sương.
“Oản.”
Trong mắt Nhiếp Hàn Sương vốn luôn bình tĩnh, giờ đây lại có thêm thứ gì đó không thể nói thành lời.
Nhưng ta không quan tâm, chỉ mỉm cười với nàng.
Điều nàng muốn đã thành hiện thực.
Điều ta muốn, cũng sẽ sớm đạt được.