Sống Lại Vả Mặt Tra Nam - Chương 1
Đêm trước ngày đính hôn, bạn trai tôi bỏ rơi tôi giữa đường, anh ta bắt tôi tự bắt taxi về nhà.
Hóa ra, anh ta đang vội vã đi an ủi một cô gái khác chỉ bởi vì cô gái đó nghi ngờ có kẻ xấu theo dõi mình.
Còn tôi thì bị anh ta bỏ rơi giữa đường, lại là người thực sự gặp phải kẻ xấu.
Sau khi tôi bị hại chết, hệ thống xuyên sách thông báo:
“Ký chủ, cô đã thất bại trong việc công lược nam chính, cô sắp bị xóa sổ rồi.”
Tôi cười lớn: “Tôi chưa thất bại đâu, hệ thống à, cậu cứ chờ đấy!”
1
Hôm nay là ngày tôi và Lục Vũ An tổ chức lễ đính hôn.
Thật đáng tiếc, tôi không thể có tham dự.
Bởi vì tôi đã chết vào đêm qua.
Tôi rơi từ tầng cao của một tòa nhà đang xây dở và tử vong tại chỗ.
Lúc đó, Lục Vũ An đang vội vã đi “cứu” một cô gái khác.
2
Lục Vũ An nhíu mày gọi điện thoại cho tôi.
Tiếng chuông báo bận vang lên liên tục khiến anh ta càng lúc càng cau mày.
“Nếu Tô Dao không bắt máy thì hôm nay đừng kết hôn nữa.”
Thế thì đừng kết hôn nữa, người chết làm sao bắt máy được.
Mẹ tôi và em trai tôi ở bên cạnh lo lắng, hai người họ vội cười trừ.
Họ sợ tôi gặp chuyện gì ấy hả?
Không, họ sợ nếu tôi không xuất hiện nữa thì họ sẽ đắc tội với một con rể quý như Lục Vũ An.
Căn hộ và của hồi môn của em trai tôi sắp tan thành mây khói rồi.
Mẹ tôi mắng chửi: “Con bé chết tiệt, nó không bắt máy lại còn không đến à, nó chết rồi chắc?”
Bà ta nói đúng, đúng là tôi đã chết rồi.
Ở góc phòng, cô bạn thân Lâm Hoan Hoan của tôi đang nhẹ nhàng kéo vạt áo của Lục Vũ An.
“Vũ An, có phải A Dao phát hiện ra tối qua em gọi anh đến giúp đỡ nên cô ấy giận rồi không?”
Lâm Hoan Hoan nói xong liền òa khóc: “Tất cả là tại em, nhưng mà, nhưng mà lúc đó em thực sự rất sợ hãi.”
Lục Vũ An nhíu mày, anh ta nhẹ nhàng an ủi: “Không liên quan đến em, là do anh không nói cho cô ấy biết.”
Mắt Lâm Hoan Hoan lập tức ướt nhòe.
“Em hy vọng là A Dao không hiểu lầm, em chỉ có một người bạn thân là cô ấy thôi.”
Nghe câu này xong tôi thật sự rất muốn cười đấy.
Lâm Hoan Hoan lại là một người nữa làm ô uế từ “bạn thân”.
Cô ta sợ bị hiểu lầm mà tối qua còn hẹn Lục Vũ An đi ra ngoài một mình nữa chứ?
3
Tối qua, tôi và Lục Vũ An từ ngoại ô trở về thành phố.
Trên đường đi, Lục Vũ An nghe điện thoại bằng tai nghe.
Tôi chỉ nghe được loáng thoáng mà thôi.
Đầu dây bên kia là một cô gái, đối phương liên tục lặp lại rằng có người đang theo dõi cô ta và cô ta rất sợ.
Giọng nói nghẹn ngào có chút quen thuộc, nhưng tôi lại nghe không rõ.
Lúc đó Lục Vũ An nhíu mày, nhưng giọng nói anh ta lại dịu dàng lạ thường.
“Đừng sợ, anh sẽ đến tìm em ngay.”
Cúp điện thoại xong, Lục Vũ An suy nghĩ một lúc rồi nói với tôi rằng anh ta có việc, không tiện đi chung đường: “A Dao, em tự bắt taxi về được không?”
Dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu anh ta lại rất khẳng định.
Tôi ngồi yên không nhúc nhích.
“Có chuyện gì mà em không thể đi cùng à?”
“Có ai mà em không thể gặp sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi cứng đầu nói chuyện với anh ta như vậy.
Lục Vũ An là bạn trai kiêm cấp trên của tôi.
Có lẽ Lục Vũ An đã quen với sự dịu dàng của tôi thường ngày, nên khi nghe tôi hỏi thế đột nhiên giữa hai hàng lông mày của anh ta hiện lên một chút tức giận.
“Tô Dao, ngày mai chúng ta đã đính hôn rồi, em còn sợ cái gì vậy?”
Tôi há miệng ra nhưng lại không biết nên nói gì.
Tôi không sợ, chỉ là tôi không thích cảm giác bị lừa dối.
Tôi vừa mở cửa xe bước xuống thì trời bất ngờ đổ mưa phùn.
Đang lúc tôi muốn quay lại xe lấy ô thì Lục Vũ An lại đạp ga xe đi.
Có thể thấy Lục Vũ An thực sự rất vội vàng muốn đi gặp cô gái kia.
Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến việc tôi có bắt được taxi hay không, có bị ướt mưa hay không.
4
Địa điểm đó thực sự không dễ để gọi xe.
Khu vực này khá hoang vắng, xung quanh chỉ có vài tòa nhà bỏ hoang.
Bầu trời dần tối, chỉ có vài chiếc đèn đường le lói.
Tôi ngồi xổm bên đường, liên tục chuyển qua lại giữa các ứng dụng gọi xe, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn lại không có tài xế nào nhận cuốc.
Giữa sự lo lắng dần tăng lên, nguy hiểm cũng đang đến gần tôi.
Từ trong tòa nhà bỏ hoang, bất ngờ xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Ông ta có vẻ cũng đang chờ xe, nhưng ánh mắt ông ta sắc lạnh, ngờ vực cứ lơ đãng nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn xuống con đường nhựa tối om, vắng lặng, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Muốn đi thì đi, nhưng xe vẫn chưa tới.
Tôi muốn báo cảnh sát nhưng lại không có đủ căn cứ.