Sống Lại Vả Mặt Tra Nam - Chương 2
Dù biết biết hơi quá đáng, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lo lắng, tim tôi cứ đập thình thịch. Khi gọi cho Lục Vũ An, tay tôi run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra.
“Lục Vũ An, anh có thể quay lại đón em được không? Em gọi xe không được.”
Tôi không dám nói là có người đang theo dõi tôi, vì người đó đang đứng ngay cạnh tôi.
Lúc đầu, Lục Vũ An kiên nhẫn dỗ dành tôi: “A Dao, bây giờ có rất nhiều ứng dụng gọi xe, em bấm vào cái nào cũng có xe đến ngay.”
Gió cuốn theo mưa phùn khiến tôi cảm thấy lạnh buốt.
Tôi run rẩy, sắp khóc nức nở: “Thật sự là em gọi xe không được, anh mau đến đây được không.”
Lục Vũ An bắt đầu không kiên nhẫn: “Tô Dao, anh đang rất bận, đừng làm quá lên như vậy.”
Bóng đen tiến lại gần tôi, trong lúc hoảng loạn, tôi buột miệng nói: “Lục Vũ An, nếu bây giờ anh không đến đón em, thì ngày mai em cũng không đến dự lễ đính hôn nữa.”
Đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng thở nhẹ.
Lục Vũ An lạnh lùng đến tận cùng: “Tô Dao, em đừng có mà đe dọa tôi nữa.”
Tôi còn chưa kịp thắc mắc câu nói ấy có ý nghĩa gì, bởi tôi chưa bao giờ dùng chuyện hủy hôn để uy hiếp anh ta.
Thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Ngay lúc đó, điện thoại của tôi bất ngờ bị giật lấy.
Bóng tối bao trùm, tôi vứt chiếc điện thoại rồi cứ thế chạy thật nhanh.
Nhưng sức mạnh của đàn ông và phụ nữ quá chênh lệch, ông ta vẫn túm chặt lấy tôi.
Ông ta kéo lê tôi vào một tòa nhà đang xây dở.
Đôi chân tôi bị cào xước đầy máu trên nền xi măng sần sùi.
Tôi đứng ở mép tầng bảy, tôi run rẩy, van xin ông ta tha mạng.
“Muốn tiền, muốn thẻ gì tôi cũng cho, mật khẩu gì tôi cũng cho hết.”
Ông ta cười nhe răng, hàm răng vàng ố: “Vợ tao trước kia cũng thích mặc váy, bọn đàn bà các người toàn thích mặc váy ngắn, rồi đi cặp bồ, có phải rất thích thú không?”
Ông ta như một kẻ điên loạn, một kẻ sẵn sàng lấy mạng mà không cần tiền.
Tôi đã làm sai điều gì cơ chứ? Chỉ vì tôi mặc một chiếc váy thôi ư?
“Tao sẽ cào nát mặt các người, đâm vào người các người vài nhát, xem các người còn dám lẳng lơ không.”
Ông ta điên cuồng như một con quỷ khát máu, tay cầm con dao bấm tiến tới gần tôi.
Tôi không còn đường trốn, tôi chỉ đành lùi lại một bước và rồi rơi xuống từ tầng bảy.
5
Vừa mới trải qua cơn đau đớn khi cơ thể vỡ vụn, giây tiếp theo tôi đã cảm thấy mình nhẹ bẫng như một đám mây, lơ lửng trên không.
Tôi nhìn xuống, gương mặt mình méo mó kinh hoàng.
Rơi từ tầng bảy xuống, làm sao có thể trông bình thường được.
Không hiểu sao, tôi lại lơ lửng đến bên cạnh Lục Vũ An.
Trong con hẻm nhỏ, dưới ánh đèn đường vàng vọt, anh ta đang ôm một cô gái vào lòng để an ủi.
Lục Vũ An khẽ vỗ về lưng cô ta.
“Không sao đâu, người đó chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, không có theo dõi em đâu.”
Cô gái ngước lên, đôi mắt long lanh lệ.
“Nhưng mà đã nhiều lần rồi nên em sợ.”
Mặc dù nghe giọng nói qua điện thoại tôi đã nghi ngờ, nhưng tận mắt chứng kiến như vậy vẫn khiến tôi sốc.
Đó là Lâm Hoan Hoan, bạn thân của tôi.
Phải chết rồi tôi mới phát hiện ra, hai người tưởng chừng như nước với lửa lại có quan hệ thân mật như vậy sau lưng tôi.
Cảm giác bị phản bội thật khó chịu.
Lục Vũ An khẽ vuốt mũi cô ta.
“Em vẫn giống như hồi nhỏ, nhát gan như chuột.”
Làm xong động tác đó, anh ta dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng rút tay lại.
Hồi nhỏ? Tôi nhai đi nhai lại ba chữ đó, cảm thấy hơi bàng hoàng.
Họ quen biết nhau chưa đầy mấy tháng mà? Rất nhanh tôi đã có câu trả lời.
“Anh có nói với A Dao là sẽ ra ngoài không?”
Lục Vũ An như chợt nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng buông Lâm Hoan Hoan ra.
“Không, anh sợ Tô Dao nghĩ nhiều sẽ khiến cô ấy không yên tâm lắm.”
Lâm Hoan Hoan khẽ mỉm cười: “Hôm nay em vô tình gọi cho anh, không ngờ số của anh vẫn chưa đổi… Nhưng anh yên tâm, em chưa bao giờ nói với A Dao rằng chúng ta là mối tình đầu.”
Nửa khuôn mặt của Lục Vũ An chìm trong bóng tối, biểu cảm mơ hồ không rõ.
“Ngày mai anh sẽ cầu hôn Tô Dao, chuyện quá khứ không nhắc lại nữa.”
Lâm Hoan Hoan mặt tái mét, cắn chặt môi.
Lục Vũ An nhíu mày, không hề động lòng.
Tôi trơ trọi lơ lửng bên cạnh họ.
Nhìn Lục Vũ An đưa Lâm Hoan Hoan đến dưới lầu nhà cô ta.
Nếu chỉ dừng lại ở đó, tôi vẫn có thể tự lừa dối mình rằng Lục Vũ An còn có chút tình cảm thật lòng với tôi.
Đáng tiếc, hiện thực lại như một con dao đâm thẳng vào tim tôi.
Khi Lục Vũ An quay người định rời đi.
Lâm Hoan Hoan đột ngột chạy tới từ phía sau, ôm chặt lấy eo anh ta.
“Anh Vũ An, em vẫn không quên được anh, làm sao bây giờ? Anh nói xem em phải làm sao bây giờ?”
Những giọt nước mắt long lanh rơi xuống lưng Lục Vũ An.
Ngay lập tức, Lục Vũ An quay người lại.
Có lẽ là Lâm Hoan Hoan đã chủ động trước.