Sóng Nhiệt Cuốn Theo Tất Cả - Chương 2
Sau tám năm gian khổ vật lộn để sống sót trong tận thế, Đường Đường không thể thích nghi với đám đông bên ngoài đang trào dâng như thủy triều.
Hôm qua sau khi nhận được điện thoại từ phía công ty, Đường Đường đã quyết định sáng sớm hôm nay sẽ đến công ty để từ chức, tiện thể tìm người để tính sổ luôn.
Vừa ra khỏi cửa, mới hơn bảy giờ sáng mà mặt trời đã cực kỳ gay gắt. Mất năm phút đi bộ đến ga tàu điện ngầm, cả người đã chảy đầy mồ hôi, nhễ nhại như vừa mới tắm.
Bởi vì vừa qua cuối tuần được nghỉ nên mặc dù trên mặt mọi người chảy đầy mồ hôi nhưng vẻ mặt của họ vẫn rất thoải mái. Những vẻ mặt đó khiến Đường Đường càng cảm thấy không quen.
Những khuôn mặt tươi cười này sẽ không còn tồn tại sau ba tháng nữa, bởi tận thế đã tới, đến lúc đó, bao nhiêu người có thể tiếp tục sống dưới sự thiêu đốt đầy tàn khốc của mặt trời chứ?
Đường Đường lắc đầu, đi theo dòng người lên trên tàu điện ngầm.
Trong cái thời tiết quái quỷ này, trên người ai cũng vừa nóng vừa ướt. Lúc chen chúc trên tàu điện ngầm khiến cho người ta không thể chịu nổi.
Đường Đường chịu đựng cảm giác bị một cánh tay ướt sũng chạm vào, tìm được một góc vắng vẻ trong toa tàu. Cũng may trên tàu điện ngầm có điều hòa, vừa vào trong đã nghe thấy những tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Làn gió mát phả vào chiếc cổ không có gì che chắn, Đường Đường để ý mọi người xung quanh đều cúi đầu chơi điện thoại. Có người đang xem tin tức buổi sáng, trong tin tức là một chuyên gia đang phân tích thời tiết nóng bức bất thường gần đây. Lý do phổ biến nhất là vì cả hành tinh đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, tầng khí quyển bị phá hỏng kéo theo hiệu ứng nhà kính, hiệu ứng đảo nhiệt đô thị các thứ.
Thật ra những lý do này không phải là phủ phạm làm nhiệt độ cao bất thường lần này.
Đường Đường trở về từ tận thế biết rõ, nguyên nhân khiến thời tiết nóng bức lúc này thực chất có liên quan đến hoạt động bất thường của mặt trời. Vào năm thứ tám của tận thế, các nhà khoa học đã vạch trần bí ẩn nguyên nhân tại sao nhiệt độ cứ liên tục tăng lên.
Đáng tiếc là vào lúc đó, 80% người trên hành tinh đã bị đốt thành tro dưới sự thiêu đốt của mặt trời và hoàn cảnh tài nguyên sinh tồn thiếu thốn.
Rõ ràng là nếu như mọi người biết cách đối phó với đợt sóng nhiệt cuồn cuộn nóng bức này từ trước thì họ đã có thể sống sót rồi. Hơn nữa vào lúc đó, sóng nhiệt bỗng nhiên ùa vào khiến mọi người không kịp cảnh giác.
Sống cuộc đời mới, Đường Đường muốn sống an toàn trong tận thế nơi bức xạ nhiệt quét qua khắp nơi, cũng muốn nói cho quốc gia biết tất cả mọi chuyện về tận thế. Quốc gia biết rồi mới có thể vận động sức mạnh cả nước, cố gắng cứu nhiều người sống sót hơn. Nhưng làm thế nào để nhắc nhở quốc gia chứ, cô cần phải nghĩ đã.
Một lúc sau, tiếng thông báo tàu điện ngầm đến ga vang lên.
Đường Đường ngơ ngác một lát mới nhận ra đến lúc phải xuống tàu rồi.
“Chị Đường, chị Đường…”
Vừa xuống ga, đằng sau Đường Đường liền vang lên tiếng hét vô cùng hoạt bát.
Đường Đường quay lại, một cô gái mặc bộ váy kiểu Charlone màu xanh lam đang bước nhanh về phía này. Giọng nói nghe rất quen, là cô gái đã gọi cho cô ngày hôm qua. Nếu cô nhớ không lầm thì cô gái này là thực tập sinh năm nay công ty mới tuyển, tên là Lâm Tiểu Nhu thì phải.
“Chị Đường, chào buổi sáng…”
Nhìn cô gái nhỏ tràn đầy sức sống khiến Đường Đường để lộ nụ cười hiếm thấy.
Hai người cùng nhau đến tòa nhà công ty, có một đường liên kết giữa tàu điện ngầm và tòa nhà của công ty.
Đường Đường thổi gió mát, nhìn qua bức tường kính trong suốt, những người lao công dọn dẹp vệ sinh đã bắt đầu rời đi. Dưới tiết trời như thế này, những người chăm chỉ làm đẹp cho thành phố lại là một trong những nhóm đau khổ nhất.
Giờ cao điểm buổi sáng, xê ô tô nối đuôi nhau một đoạn dài chạy trên đường.
Đường Đường thản nhiên nghe tiếng ríu rít than thở của cô gái nhỏ. Đột nhiên một chiếc ô tô trên đường chợt bùng cháy, sau đó là tiếng ấn còi lẫn tiếng thét chói tai vang lên.
“Ôi trời, má nó chứ!”
Giọng Lâm Tiểu Nhu bắt đầu trở nên sắc bén: “Em đã nói là cái loại thời tiết quái quỷ này thì đừng có mà lái xe ra đường rồi mà, đã là lần thứ mấy trong tháng rồi. Trong thành phố của chúng ta một ngày ít nhất cũng phải có hai, ba chuyện cháy ô tô như thế rồi!”
Nói xong lời cuối cùng còn ẩn chứa sự lo lắng.
Đường Đường nhìn về nơi xảy ra vụ việc.
Xung quanh xe bị cháy đã được dọn ra chỗ trống, có thể dễ dàng nhìn thấy người lái xe đã nhảy ra khỏi xe, bây giờ đang đứng trên lề đường gọi điện thoại. Nhìn dáng vẻ của ông ta thì có vẻ rất đau lòng.
Bên ngoài có rất nhiều người nhiệt tình lấy bình cứu hỏa trên xe mình ra, cố gắng giúp dập lửa.
“Gần đây tốt nhất là hạn chế lái xe ra ngoài vào ban ngày.”
Sau khi Lâm Tiểu Nhu nói xong một tràng dài, Đường Đường mới lên tiếng nói. Nhưng cũng không cần cô phải nói nhiều, đợi đến khi nhiệt độ vượt quá 50 độ C thì chẳng ai dám lái xe ra ngoài khi trời vẫn còn nắng nữa.
Đến công ty, vẫn còn rất nhiều người chưa có mặt.
Hôm qua Đường Đường đã nhớ lại vài ký ức trước khi tận thế đến. Lúc này cô vô cùng tự nhiên quay về văn phòng riêng của mình.
Sau khi tốt nghiệp, người ta thì là 996, còn cô trực tiếp là 8-10-7. Sáng sớm hàng ngày đi làm vào 8 giờ, làm việc đến hơn 10 giờ đêm, một tuần đi làm 7 ngày. Nhờ làm việc chăm chỉ như vậy nên sau khi tốt nghiệp, cô đã tiết kiệm được khoảng 100 vạn gửi ngân hàng và cái văn phòng riêng này.
Đây là công ty công thương, còn cô là quản lý kinh doanh bộ phận tiêu thụ vừa mới được thăng chức.
Hôm nay cô về công ty để xin từ chức vị trí quản lý bộ phận tiêu thụ mà cô vừa mới nhậm chức này.
Tận thế sắp đến rồi, cho cô làm tổng giám đốc cô cũng không muốn làm. Hơn nữa, còn mấy người đồng nghiệp lừa bịp hãm hại cô sau tận thế, khiến cô phải sống nơi đất khách quê người.
Nhắc tào tháo thì tào tháo đến.
“Đường Đường, cô cũng to gan thật đấy. Hôm qua ông chủ cố gắng @ cô trong nhóm như vậy mà cô cũng không thèm để ý.”
Cũng không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào trong. Vừa vào là bắt đầu kỳ kỳ quái quái khiến Đường Đường cảm thấy rất nực cười.
Người phụ nữ có gương mặt như dùi cui này chính là người đã hại Đường Đường đến lúc chết cũng không thể về nhà. Người phụ nữ này tên là Lưu Lệ Lệ, là họ hàng của ông chủ. Vào bộ phận tiêu thụ cùng lúc với Đường Đường và thất bại khi cạnh tranh chức vị quản lý bộ phận tiêu thụ với cô.
“Lưu Lệ Lệ…”
Lưu Lệ Lệ khó hiểu trước giọng nói dịu dàng hiếm khi của Đường Đường: “Cô muốn làm gì? Tôi đã nói rồi, tôi không đưa khách hàng tôi có cho cô đâu. Dù cô có lên làm quản lý thì khách của tôi cũng không chuyển cho cô.”
Đường Đường buồn cười nhìn đối phương giậm chân. Rõ ràng cướp khách của đồng nghiệp chính là sở trường của Lưu Lệ Lệ. Hơn nữa vì cô ta là họ hàng của sếp nên những đồng nghiệp bị cướp khách cũng chỉ có thể oán giận mà không dám nói gì.
Đời trước, vì Đường Đường là quản lý bộ phận tiêu thụ nên trong buổi họp công ty hôm nay, Lưu Lệ Lệ đã đề nghị tổng giám đốc cho Đường Đường đi công tác ở Hải Thành để thuyết phục một khách hàng lớn.
Bởi vì vừa mới nhậm chức nên cũng là lúc Đường Đường tràn trề tâm chí mạnh mẽ, sau khi xác nhận được vị khách hàng lớn kia thật sự quan tâm đến sản phẩm của công ty bọn họ, Đường Đường đi đến Hải Thành.
Kết quả là Đường Đường tốn thời gian suốt ba tháng cũng không gặp được cái người gọi là khách hàng lớn. Người ở giữa bị chơi đùa xoay vòng vòng không biết bao nhiêu lần qua lại giữa Hải Thành và công ty ở Lâm Thành.
Cuối cùng vào ngày tận thế diễn ra, Đường Đường ở Hải Thành cuối cùng mới biết sự thật. Người khách hàng lớn này đã sớm hợp tác với Lưu Lệ Lệ, đã chuẩn bị ký hợp đồng với cô ta. Mà suốt ba tháng này chỉ lừa cô chơi thôi.
Đường Đường bất lực mà tức giận, nhưng hết lần này đến lần khác không quyền không thế.
Vừa mới chuẩn bị rời khỏi Hải Thành thì tận thế đến. Sau đó cô không còn cơ hội quay lại Lâm Thành nữa.
“Yên tâm đi, tôi chỉ muốn hỏi cô có hứng thú tiếp nhận vị trí của tôi không thôi, còn cả nguồn khách hàng trong tay tôi nữa.” Đường Đường nói đề nghị của mình với giọng đầy hấp dẫn.
Một giờ sau, trước khi ông chủ đến, cuối cùng hai người cũng đàm phán xong.
Đường Đường vô cùng hài lòng nhìn tin nhắn thông báo 10 vạn đã cộng vào ngân hàng.
“Cô bị làm sao vậy?” Lưu Lệ Lệ bị niềm vui bất ngờ làm cho choáng váng cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Đường Đường liếc cô ta một cái: “Tôi tạm rời cương vị để đi công tác không phải là điều cô muốn sao? Cảm ơn đã giúp đỡ!”
Nói xong, Đường Đường cầm túi đồ đạc cá nhân đã thu dọn xong, rời khỏi công ty mà không hề quay đầu lại. Còn về đơn từ chức, cô đã gửi mail cho lão sếp với giám đốc nhân sự lúc đang đàm phán với Lưu Lệ Lệ về nguồn khách, tình hình kinh tế và bàn giao hợp đồng rồi.
Cô rất mong chờ liệu Lưu Lệ Lệ có giống mình lúc trước không, nói chuyện kinh doanh ở Hải Thành cùng khách hàng lớn kia đúng lúc tận thế đến.
Trong tay cô bây giờ có vốn lưu động khoảng 110 vạn, việc đầu tiên Đường Đường làm chính là đến chợ vật liệu xây dựng gần đó mua vật liệu.
Trận sóng nhiệt cuồn cuộn trong tận thế sẽ mang đến cho cả hành tinh đủ loại tai hại. Mà chỗ an toàn nhất chính là các tầng hầm ngầm, lô cốt hay hầm trú ẩn.
Trong nhà Đường Đường có một tầng hầm riêng.
Tiếc là cái tầng hầm kia chỉ sử dụng để chứa mấy đồ linh tinh, rất nhiều chỗ trên tường đã bị bong tróc. Cũng may diện tích không quá lớn, chỉ khoảng hai mươi mét vuông nên việc tu sửa cũng không khó khăn lắm.
Tài chính của cô có hạn nên không định mời công nhân. Hơn nữa, mặc dù sau tận thế rất khó khăn và nguy hiểm nhưng nhà nước vẫn sẽ bảo vệ những người bình thường này, cô dự định tự do trong chiếc ổ nhỏ của mình cho đến khi không ở được nữa thì thôi.
Sau khi mua được xi-măng, bột sơn lót, ống thông gió, đoạn thép ngắn, vật liệu cách nhiệt các kiểu ở chợ vật liệu xây dựng, Đường Đường cũng không ngây ở ngoài nữa. Thuê một chiếc xe chở hàng về nhà rồi quay về khu nhà cũ nhà mình.
Gần 11 giờ trưa, mặt trời chiếu từ trên cao xuống, nhiệt độ tăng lên 45 độ C.
Nhà Đường Đường ở tầng một, rất tiện để vận chuyển vật liệu xây dựng. Đương nhiên lúc vận chuyển vẫn sẽ tạo chút tiếng động, chỗ lầu một cô ở có tất cả tám hộ gia đình, một chiếc cầu thang để lên tầng ở giữa chia tách tám gia đình ra, bốn hộ ở một bên.
Mà hàng xóm sát vách nhà Đường Đường là gia đình nhà họ Hoàng. Thế hệ trước của nhà này là nhân viên của nhà máy diêm làm cùng bà ngoại Đường Đường.
“Đường Đường à! Sao lại mua xi-măng về thế, trong nhà bị rỉ nước ở đâu sao? Hay để đợi chú cháu tan việc xong rồi đến nhà cháu xem cho?”
Bà Hoàng tốt bụng đang ngồi hóng gió ngoài hành lang, nhìn thấy Đường Đường đưa nhân viên vận chuyển vật liệu xây dựng vào nhà, bà lập tức đến hỏi có cần giúp đỡ không.
“Bà Hoàng, tường nhà cháu bị tróc mấy mảng, cháu định sửa lại ạ.”
Nói đến đây, Đường Đường nhìn vào đôi mắt hiền lành của đối phương. Cô không biết đời trước cuối cùng gia đình bà Hoàng sẽ ra sao, nhưng nhà họ Hoàng vẫn luôn giúp đỡ bà ngoại cô.
Sau khi cô chuyển đến, bà ấy cũng thường mang chút đồ ăn ngon sang cho. Đường Đường là người biết trả ơn. Cô định nhắc nhở chú Hoàng phải nhanh chóng sửa sang lại tầng hầm một chút.
“Meo…”
Sau khi chuyển tất cả vật liệu xây dựng vào nhà, Đường Đường còn chưa kịp thở phào thì nhóc lông lá trong nhà đã chạy từ dưới tầng hầm lên. Bình thường lúc cô không có nhà, nhóc lông lá thích ở trong ổ mèo dưới tầng hầm, nói về chuyện này thì mặc dù tầng hầm nhà cô hơi tối và cũ nhưng lại rất khô ráo. Hơn nữa vào mùa hè cũng rất mát mẻ.
Mùa hè nhóc lông lá rất thích ở tầng hầm, thậm chí lúc trong nhà bật điều hòa cũng không thích mà chạy xuống đấy.
“Mao Mao, chị về rồi đây…”
Trả lời cô là một tiếng meo, thêm cả móng vuốt quả mơ nhỏ.
Đường Đường áp đầu vào chiếc bụng trắng của Mao Mao, hít một hơi thật sâu, hành động tràn ngập sự tin tưởng.