Sư Tỷ Có Độc - Chương 1
Cho đến hiện tại, Ngụy Ân Bái cũng không ngờ rằng một người bình thường như mình lại gặp phải một sự việc không bình thường như vậy.
Gặp tai nạn xe đã đành, sao còn có thể xuyên không?
Xuyên không cũng được đi, sao tỉnh dậy lại ở căn nhà hết mực nghèo nát như vậy? Cô xuyên không mà không có chút gì đặc sắc à? Ngụy Ân Bái ở kiếp trước được sinh ra trong một gia đình bình thường gồm bốn người, bố mẹ là tầng lớp công nhân viên chức, cô còn có một em trai, nhưng may mắn thay vào thời đại đó, bố mẹ cô không quá trọng nam khinh nữ, ngược lại cô còn thường đánh em trai mình, Ngụy Hạo, em nhất định phải chăm sóc tốt bố mẹ nhé.
Ngụy Ân Bái nghĩ đến kiếp trước của mình có lẽ đã chết sau gặp tai nạn xe, gia đình cô chắc sẽ rất đau lòng, cô còn rất trẻ, gần đây ở công ty vừa có một nữ quản lý mới đến, cô thích chết đi được, quản lý mời nhóm của cô đi ăn tối vào cuối tuần này, mặc dù có vài đồng nghiệp khác nữa, nhưng đó cũng là cơ hội riêng để gần gũi nữ quản lý, nhưng giờ cô đang ở đâu đây?
Trên kháng Đông Bắc sao? Nhưng không chỉ không ấm lại còn lạnh chết đi được, trên người cô chỉ có một cái chăn mỏng, xung quanh không có một ai, Ngụy Ân Bái định ngồi dậy mới phát hiện mình hoàn toàn không thể cử động, toàn thân đau như gãy xương, cô muốn kêu người nhưng dường như nói cũng không nổi, cô không nói được nữa? Không thể nào? Trở thành người câm rồi?
Chết tiệt~ rốt cuộc đây là trải nghiệm gì thế?
Cô đang mơ sao?
Nhưng cô nhớ rất rõ chiếc xe lao vụt qua khi cô băng qua đường.
Chết tiệt rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ nào vậy? Địa ngục hay gì?
Ngụy Ân Bái chịu đựng cơn đau dữ dội, vươn tay ra định gõ vào chiếc bàn gỗ bên cạnh xem có ai không, kết quả lại làm đổ chiếc đèn dầu trên bàn xuống đất. Đèn dầu đổ trên đất lập tức bốc cháy.
Ngụy Ân Bái thầm nghĩ tiêu rồi, không lẽ lần này lại bị thiêu chết à? Chết lần thứ hai sao? Lần này chết liệu có thể quay về không? Cô cứ nghĩ lan man như vậy, trong sự hỗn loạn cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động.
“Ôi trời, ôi trời, sư tỷ~ Đại sư tỷ~ Không xong rồi~”
Cuối cùng Ngụy Ân Bái cũng nghe thấy tiếng người, là giọng nam, bản năng sinh tồn khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ nghe thấy tiếng người mà không thấy bóng người, một lúc sau, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, Ngụy Ân Bái chỉ cảm thấy khuôn mặt và cơ thể mình lạnh lẽo, nước lạnh như băng đổ vào mặt cô.
“Ngươi làm cái gì vậy!” Một giọng nữ lạnh lùng quát.
“Không phải, sư tỷ, ta đang dập lửa mà?”
“Ngươi nhìn xem đệ đổ vào đâu?” Du Tử Ý vội vàng tiến lên hai bước đến bên giường của Ngụy Ân Bái, thấy cô mở to mắt nhìn mình, Du Tử Ý cũng rất vui mừng tiến lại gần: “Tiểu sư muội, cuối cùng muội đã tỉnh rồi?”
Tiểu sư muội?
Sao mình lại trở thành tiểu sư muội của quản lý Uông? Sao quản lý Uông lại ăn mặc như thế này? Ngụy Ân Bái chớp mắt, chẳng lẽ hai người đều xuyên không rồi? Vậy cũng coi là trong rủi có may, Ngụy Ân Bái muốn nói, muốn chào quản lý Uông nhưng mở miệng lại không nói được gì.
“Tiểu sư muội, muội muốn nói gì? Cứ nói từ từ, có lẽ nằm lâu quá nên kinh mạch đứt rồi, sao ngay cả nói chuyện cũng không được.”
“Ta đi báo cho sư phụ.” Nam tử trông có vẻ nhỏ tuổi kia vừa định đi ra ngoài thì bị nữ nhân đó kéo lại: “Sư phụ đang bế quan, đệ gọi cái gì!”
Ngụy Ân Bái quan sát rồi nghĩ, có lẽ nam tử này là người vừa đổ nước lên cô, trắng trẻo nhưng trông có vẻ ngốc nghếch, mắt cũng không tốt, trời lạnh thế này, sao có thể tạc nước vào người khác? Chỉ là ngọn lửa khó khăn lắm mới được dập tắt, khói bốc lên cũng làm người ta không nhịn được mà ho khan.
“Trước tiên hãy đỡ sư tỷ của đệ ra ngoài.” Du Tử Ý thấy tiểu sư muội của mình đang ho nên lo lắng dặn dò Tống Khả.
Ngụy Ân Bái ho một tiếng đã cảm thấy lòng ngực như muốn rách ra, mẹ nó, cô làm sao vậy? Chẳng lẽ toàn thân bị đập nát vụn sao?
Cậu bé đó đặt vai của Ngụy Ân Bái lên vai mình, cô gần như ngất đi, theo bản năng chửi một câu: “Mẹ kiếp.”
Nữ tử mặc y phục xanh và cậu bé trắng trẻo kia đều ngây người.
Nữ tử đó đưa tay vòng qua Ngụy Ân Bái tát cậu bé kia một cái: “Đệ nhẹ chút!”
“Biết rồi.” Tống Khả xoa đầu mình, chỉ vào Ngụy Ân Bái: “Đại sư tỷ, tiểu sư muội vừa nói chuyện phải không?”
“Ta không điếc, nghe thấy rồi.” Khuôn mặt lạnh lùng của Du Tử Ý nở một nụ cười: “Có thể nói chuyện là tốt, vừa rồi còn làm ta sợ một phen.”
Ngụy Ân Bái nghĩ cũng không thấy vậy.
“Quản… Quản lý Uông… Cô? Sao cô cũng ở đây? Đây Là nơi nào?” Ngụy Ân Bái khàn giọng, mỗi chữ nói ra đều cảm thấy cổ họng như bị thiêu đốt, có điều cô vẫn muốn hiểu rõ mọi chuyện trước, dù có chết cũng phải chết rõ ràng.
Du Tử Ý và Tống Khả lại nhìn nhau, Du Tử Ý đưa tay lên trán của Ngụy Ân Bái thăm dò: “Không nóng nữa rồi.”
Ngụy Ân Bái bản năng muốn né tránh nhưng lại không đủ sức lực, đành tận hưởng sự gần gũi của quản lý Uông.
Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ thôi? Là mơ nhỉ, nằm mơ mới ly kỳ thế này, nếu có quản lý Uông thì giấc mơ này cũng không tệ.
Ngụy Ân Bái hơi híp mắt, chỉ ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ cổ tay mảnh khảnh của quản lý Uông, thơm quá, như mùi gỗ, không giống nước hoa quản lý Uông thường dùng, đổi rồi sao? Cô không biết xấu hổ mà hỏi.
“Tiểu Hòa, muội đang nói gì vậy?”
“Tiểu Hòa? Tiểu Hòa là ai?”
Ngụy Ân Bái thấy Tống Khả gần như muốn khóc lên: “Tiêu rồi, đại sư tỷ, có phải tiểu sư muội không ổn rồi không? Ta phải đi gọi sư phụ.”
Lúc này Du Tử Ý cũng chẳng buồn trách mắng Tống Khả nữa, nếu y có thể gọi sư phụ ra ngoài, nàng sẽ gọi y là sư huynh, sư phụ của nàng à…, Du Tử Ý lắc đầu.
Ngụy Ân Bái được hai người họ đỡ vào một gian phòng khác rồi ngồi tựa vào giường, nữ tử lạnh lùng ngồi bên giường, đẹp thì đẹp thật, chỉ là trong tình cảnh của Ngụy An Bái hiện giờ, không có tâm trí để ngắm nhìn. Hơn nữa, khi có chút sức lực, cô nhìn gần hơn thì mới giật mình, người này không phải quản lý Uông, còn gầy hơn cả quản lý Uông nữa.
“Cô không phải quản lý Uông sao?” Ngụy Ân Bái vẫn còn chút hy vọng hỏi.
Nữ tử lạnh lùng nhíu mày càng chặt: “Sư muội, muội… muội không nhận ra ta sao?” Trong mắt nàng thoáng qua vẻ buồn bã.
Đại sư tỷ đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
Hả? Chuyện gì thế này? Sao nói đi là đi? Chuyện còn chưa rõ ràng, nàng là ai? Gọi mình là sư muội, vậy nàng là sư tỷ rồi?
Đầu óc Ngụy Ân Bái rối bời, sao hai người vừa nãy lại bỏ đi cả rồi.
Trước Vô Tâm Nhai, tiểu sư đệ quỳ ở đó, thành tâm khẩn cầu sư phụ xuất quan.
Du Tử Ý thở dài, sư đệ là một người tốt, nhưng tiếc là hơi ngốc. Đã nhiều năm như vậy rồi, nếu sư phụ có thể vì việc này mà xuất quan thì dù sư huynh muội bốn người bọn họ có quỳ đến gãy đầu gối cũng sẽ không đứng lên.
Du Tử Ý gạt sư đệ ngốc của nàng ra, bước tới gõ cửa đá: “Sư phụ, ngày đó tiểu sư muội mà người yêu quý nhất bị thương đến suýt chút tắt thở người không quan tâm, nay muội ấy khó khăn lắm mới tỉnh dậy, chỉ là đã không nhận ra ai nữa.” Du Tử Ý nói mà giọng như muốn khóc.
Tống Khả vội vàng tới đỡ lấy Du Tử Ý: “Tiểu sư tỷ không nhận ra ai nữa sao? Sư tỷ, tỷ làm phiền sư phụ, không tránh khỏi bị phạt rồi.”
“Phạt thì phạt!” Du Tử Ý ngẩng đầu, trong lòng tràn ngập bi thương và phẫn uất. follow me
Cứ như vậy cuối cùng cửa đá cũng xoay mở, một nữ nhân tóc tai bù xù từ bên trong bước ra.