Sư Tỷ Có Độc - Chương 11
Chương 11
Trong phòng tiểu sư đệ, đại sư tỷ tức nghẹn đến cả khuôn mặt đều sắp nổ tung.
Ngụy Ân Bái có hơi lo lắng, khuyên nhủ: “Mắng đi, mắng ra được là tốt rồi, đừng để bản thân mình tức đến nghẹn, có phải tỷ sợ bà ấy nghe thấy hay không? Nếu như không được thì ta giúp tỷ mắng, thật sự là chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy, người làm sư phụ sao có thể nói với đồ đệ những điều kiện đó? Chúng ta không đi Quỳ Hoa Cốc gì đó nữa…..”
Ngụy Ân Bái vừa mắng vừa lấy hai tay che mặt mình, cô không muốn lại mang một khuôn mặt sưng như heo mà sống đâu.
“Ở đây bà ấy sẽ không nghe thấy được.” Tiểu sư đệ nhìn thấu tâm tư của cô mà nói.
“Vì sao à? Đã dựng kết giới lên rồi.”
“Ồ, vậy cũng không tệ lắm, cũng đúng, các người cần có sự riêng tư, bằng không chuyện gì cũng để bà ấy nghe được, đúng là cao minh…” Đúng là đáng chết, lúc Ngụy Ân Bái nói lời này, ánh mắt lại nhìn vào người đại sư tỷ, không biết đại sư tỷ đang nghĩ tới cái gì mà lại có chút thẹn thùng, Ngụy Ân Bái thì lại không hiểu gì cả.
“Không được! Chúng ta phải đến Quỳ Hoa cốc tìm Quỳ Hoa chân nhân, phải chữa khỏi cho muội!” Du Tử Ý thật sự rất nhớ tiểu sư muội dịu dàng đáng yêu trước kia.
“Vậy tỷ có một trăm lượng sao?” Ngụy Ân Bái không tin cái người mỗi ngày chỉ ăn cháo trắng và bánh bao nhân thịt lại có nhiều tiền vậy được.
Đại sư tỷ lắc đầu, nàng nhìn sang nhị sư huynh nhưng chỉ dừng lại một lát rồi lại lập tức chuyển ánh mắt tới trên người tiểu sư đệ, mà rất lâu cũng không nhìn đi chỗ khác.
“Đại sư tỷ, ta thật sự không có, lần trước ba mươi lượng sư phụ nợ kia ta đã…”
Chỉ là ánh mắt chết chóc của đại sư tỷ không tha cho y chút nào, dường như ánh mắt kia đang nói, tiểu sư tỷ của ngươi đã như vậy rồi, ngươi cứu hay là không cứu đây?
Tiểu sư đệ giậm chân, sau đó mới đứng dậy đi vào phòng, cầm lấy túi tiền ném lên bàn: “Tổng cộng chỉ có năm mươi lượng, giết ta thì ta cũng không có nữa đâu.”
“Nhìn không ra ngươi còn là thiếu gia giàu có nha? “Ngụy Ân Bái thật sự đã nhìn y với cặp mắt khác xưa.
“Từng chữ đều chảy máu, đều là do thức đêm kiếm được.” Tiểu sư đệ nhìn từng dãy sách, cảm thấy tay mình lại đau nhức.
“Được rồi, Tiểu Tống Khả, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt ngươi còn có thể cầm cự được.”
Cuối cùng, nhị sư huynh đưa ra ngọc bội đã ở trên người hắn từ lúc mới sinh ra, Ngụy Ân Bái nói sẽ không lấy thứ gì cả, vốn dĩ chỉ cần cô nhìn nhị sư huynh đều sẽ nhìn thấy cánh tay bị gãy của hắn, tuy nói không liên quan đến mình, nhưng nhìn chung vẫn là có hơi không chịu nổi, sao có thể lấy đồ vật quý giá như vậy ra chứ?
Đại sư tỷ nói cái gì cũng không thể nhận được: “Đây là thứ duy nhất sư phụ tìm được trên người ngươi, hẳn là mẫu thân đã để lại cho ngươi, cái này không thể được.”
Cuối cùng cũng không có tịch thu, không biết đại sư tỷ đã gom góp như thế nào, cuối cùng cũng gom góp được hơn bảy mươi lượng cho sư phụ.
Sư phụ đếm xong còn không biết xấu hổ nói: “Nhiêu đây vẫn không đủ.”
Ngụy Ân Bái muốn tiến lên nói hai câu, nhưng bị Tống Khả kéo lại, đại sư tỷ cúi đầu nói: “Thật sự không còn nữa.”
“Cũng được, đi thôi.” Linh Diên cầm lấy bạc, vội vã dẫn mấy người xuống núi, nào biết tiểu sư đệ đuổi theo, y cũng muốn được đi cùng.
“Không được, ngươi ở lại trong núi cùng nhị sư huynh ngươi đi.”
“Sư tỷ, sư phụ… ta… ta cũng muốn đi cùng.”
“Bọn ta đều là nữ nhân, ngươi là một tên nam nhân đi theo tính chuyện gì xảy ra?” Đại sư tỷ vẫn là không muốn nhận người thân, cũng không biết số bạc này rốt cuộc là ai cho, Tống Khả đành quay qua phải năn nỉ tiểu sư tỷ.
Ngụy Ân Bái kéo ống tay áo Du Tử Ý: “Thôi mà, tốt xấu gì đệ ấy cũng là cổ đông lớn.”
Đại sư tỷ vừa nghe Ngụy Ân Bái nói như thế liền rầu rĩ, cũng chỉ đành đồng ý, tiểu sư đệ hấp tấp, chính mình bỏ tiền ra lại còn đặc biệt đảm nhận vai trò người hầu với lòng biết ơn sâu sắc.
Xuống núi không bao lâu đã tới Thanh Châu, sư phụ gọi một bàn đồ ăn, chỉ có lúc này, Ngụy Ân Bái mới cảm thấy sư phụ này có hơi giống con người, một bàn thịt cá kia đã làm Ngụy Ân Bái tham ăn đến mức hoàn toàn không muốn đi, không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, cuối cùng cô cũng có ít gì đó để ăn, chỉ là lúc tính tiền, thiếu chút nữa đại sư tỷ đã ngất đi, bữa này lại tốn mất hai mươi lượng.
Cũng may đại sư tỷ đưa theo Ngụy Ân Bái chạy trốn, tất nhiên tiểu sư đệ cũng chạy theo, Ngụy Ân Bái đem đồ đạc của mình và đại sư tỷ đều ném cho tiểu sư đệ, dẫn theo y cũng tốt, có người để tán gẫu, cũng có thể giúp xách đồ, nếu không luân phiên mình, cũng không thể để cho đại sư tỷ xách được?
“A? Sư phụ không đi à?” Ngụy Ân Bái kinh ngạc hỏi.
“Bà ấy nói muốn đi lúc nào? Nếu bà ấy muốn đi thì sẽ không đưa thẻ bài cho chúng ta để chúng ta đi tìm Quỳ Hoa chân nhân.”
“Vậy bà ấy xuống núi làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Chắc là đi uống rượu hoa đó.” Đại sư tỷ dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Nếu không muội cho rằng bà ấy cần nhiều bạc như vậy để làm gì?”
“Chắc là lại đi Liên Hoa Lâu.” Tiểu sư đệ một bên gánh hành lý một bên cực kỳ hâm mộ nói, thật sự y cũng muốn đi thử, nhưng nhìn đến đại sư tỷ lại không dám nói ra miệng.
“Sư phụ là nữ? Đi uống rượu hoa? Bên trong có nữ nhân sao?” Ngụy Ân Bái cũng trở nên hứng thú.
“Đương nhiên Liên Hoa Lâu này toàn bộ đều là nữ nhân, có điều các nàng ở bên trong được gọi là Liên Tử” Tiểu sư đệ hào hứng nói.
“Đi, chúng ta đi xem chút đi!” Ngụy Ân Bái nói xong đã kéo đại sư tỷ, lại muốn kéo tiểu sư đệ đến Hoa Lâu tìm sư phụ.
“Đừng đùa giỡn nữa! Chúng ta còn phải lên đường.”
“Không phải vội, một ngày hai ngày thôi mà.” Vừa xuống núi, lúc này Ngụy Ân Bái mới cảm thấy như sống lại, cuối cùng cũng nhìn thấy được mấy người sống khác, chỉ là tình cảnh trước mắt làm cho cô có hơi hoa mắt chóng mặt, là bởi vì thời gian quá lâu không gặp người sao? Nhưng lúc đi tới Liên Hoa Lâu cô mới chợt nhận ra, cô cảm thấy điểm không thích hợp là Thanh Châu, trên đường lớn này làm sao cô đều nhìn thấy vài nam nam nữ nữ ở một chỗ ôm nhau, không phải một đám mà là một đôi, nam cùng nam, nữ cùng nữ, thân mật như thế? Ngụy Ân Bái chỉ mới hiểu rõ hơn sự cởi mở ở nơi này và triều đại này khi bước vào Liên Hoa Lâu.
Tống Khả bị chặn ở ngoài cửa, lý do rất đơn giản, nam tử không được vào trong.
Đại sư tỷ mượn cớ này muốn rời đi, nhưng Ngụy Ân Bái đã nhanh chóng trang điểm biến tiểu sư đệ thành nữ nhân, ba người họ trà trộn đi vào.
Vừa vào cửa đã không thấy sư phụ, Ngụy Ân Bái cũng không rảnh quản sư phụ cô, ban ngày ban mặt, Liên Hoa Lâu này cứ như vậy xa hoa trụy lạc, khắp nơi đều ngây ngất mùi phấn trang điểm, đủ thể loại nữ tử vẫy quạt vào bên trong, giữa sân khấu là một nữ tử che mặt đang đánh đàn, bên cạnh một nữ tử che mặt màu đỏ thổi sáo tấu nhạc, đây thật đúng là rất thô tục nhưng cũng rất thanh lịch.
“Mời mấy vị cô nương…… A, đây không phải là Tử Ý cô nương của phái Linh Sơn sao? Tìm sư phụ của các ngươi sao? Linh Diên tiên tử vừa mới đến không lâu, hôm nay không cần các ngươi phải tính tiền, Linh Diên tiên tử đã trả tiền trước rồi” Hồng cô của Liên Hoa Lâu thấy mấy người họ nên tiến đến chào hỏi.
Đại sư tỷ hừ lạnh một tiếng, bỗng chốc bầu không khí như chìm xuống đáy vực.
Đại sư tỷ thật đúng là cực kỳ không thể nói chuyện phiếm được, Ngụy Ân Bái vội vàng kéo nàng qua, cố nặn ra khuôn mặt tươi cười nói: “Bọn ta không tìm sư phụ, chỉ là tới đây…… Để vui vẻ thôi.”
“Ồ, vậy thì tốt quá.” Hồng cô vừa nói tốt vừa dẫn mấy người vào trong, chỉ là ánh mắt kia giống như đánh giá ba người họ từ trong ra ngoài, Du Tử Ý không chịu nổi ánh mắt kia của bà ta, vốn trước đó chỉ tiếp xúc vài lần, Du Tử Ý đã vô cùng tức giận, nếu không bởi vì sư phụ, sao nàng có thể tới nơi này, ánh mắt Hồng cô vừa rồi giống như đang nói: “Toàn bộ phái Linh Sơn các ngươi đều lưu lạc vào đây rồi?”
Đại sư tỷ trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
????
Cái mông này vẫn chưa ngồi nóng chỗ nữa mà?